Nữ Phụ Mãn Cấp Ở Đại Tạp Viện

Chương 5:

Chương Trước Chương Tiếp

“Khoai lang nướng à?”

“Không phải em thích nhất món này sao? Mau ăn đi!”

Tần Đào, anh hai của cô.

Anh có đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng, đôi môi dày, nụ cười hiền lành, nhìn qua đã thấy là người có tính tình tốt.

Anh như một đứa trẻ vui vẻ, giơ củ khoai lang lên như thể nó là thứ gì đó quý giá lắm, rồi ôm lấy vai Tần Khê, kéo cô đến ghế sofa.

“Ăn nhanh đi, mai anh mua kẹo trái cây cho em.”

“Còn đòi mua kẹo trái cây nữa? Không biết lại tưởng mày là cậu ấm nhà giàu đấy!”

Căn nhà cách âm cực kém, giọng Trương Tú Phân lập tức vang vọng từ phòng bên.

Nhưng rõ ràng cả hai anh em đều coi như gió thoảng qua tai.

Tần Đào ghé sát tai cô, cười khẽ: “Yên tâm, anh hai có cả một kho tiền riêng, ngày nào cũng có kẹo cho em ăn.”

“Cảm ơn anh hai.” Tần Khê thấy lòng ấm áp, cầm lấy củ khoai, bẻ đôi ra: “Anh ăn một nửa đi.”

“Một nửa để dành cho em tư, con bé mũi thính lắm, về mà thấy mùi khoai lang lại ầm ĩ lên cho xem.” Tần Đào gãi đầu cười khúc khích.

Khoai lang nướng hơi khô, chắc là hàng ế từ hôm trước được hâm nóng lại.

Nhưng Tần Khê vẫn ăn rất ngon lành.

Được người khác quan tâm dường như là một cảm giác đã quá xa vời, lâu đến mức Tần Khê không biết phải phản ứng thế nào.

“Chuyện công việc không cần gấp, anh đã nhờ bạn bè giúp tìm rồi, chắc chắn sẽ có chỗ tốt hơn trạm rau.”

Có lẽ vì biết tính mẹ, Tần Đào hạ thấp giọng khi nói.

Trương Tú Phân không nghe thấy, nhưng Tần Tuyết vừa bước vào cửa thì nghe rõ mồn một.

Cô bé nhăn mũi, giọng lí nhí như ấm ức: “Anh hai thiên vị, mua khoai lang cho chị ba mà không có phần của em.”

“Trên bàn không phải còn nửa củ đó sao?”

“Thật ghen tị với chị ba, có anh trai tốt. Không như em… ngay cả khoai lang cũng chỉ được ăn đồ thừa.”

Gương mặt xinh đẹp thoáng cau lại, trông cứ như vừa chịu ấm ức to lớn lắm.

Làn da trắng nõn, vẻ ngoài dịu dàng yếu đuối, nét mặt vô tội… Nhưng câu nào thốt ra cũng mang đầy mùi “trà xanh“.

Tần Khê cố nuốt trôi miếng khoai vướng trong cổ họng, lòng thầm cảm thấy kỳ lạ khi bản thân lại có chút ghen tị.

Ghen tị vì Tần Tuyết có thể tự nhiên thể hiện niềm vui hay nỗi buồn của mình.

Còn Tần Khê, như sư phụ từng nói, là kẻ “cứng đầu bướng bỉnh”, luôn quen một mình gánh vác mọi chuyện.

Tần Đào đã quá quen với cảnh này, chỉ im lặng, cầm lấy nửa củ khoai lang khác, lặng lẽ bóc vỏ.

Thấy vậy, Tần Tuyết liền kêu lên một tiếng rồi nhào tới, há miệng cắn ngay khi anh hai còn đang cầm trên tay.

“Nóng quá… nóng…!”

Khoai lang nóng hổi dính vào vòm miệng, Tần Tuyết bị bỏng đến mức chảy nước mắt.

“Ngốc quá, nhè ra đi!” Tần Đào vội vàng đứng lên rót nước nguội.

Nhưng Tần Tuyết không chịu nhả ra, trông chẳng khác gì một chú cún nhỏ đang thè lưỡi hít khí lạnh, vừa chạy vòng vòng trong nhà vừa mắt ầng ậng nước.

“Đồ quỷ đói đầu thai, bỏng chết mày đi!”

Trương Tú Phân bưng thức ăn vào, vẫn như thường lệ, vừa vào cửa đã phun ngay một câu châm chọc. Sau đó, bà ta lạnh lùng liếc sang Tần Khê: “Ra xem bố mày sao giờ này còn chưa về!”

Lúc này, trời đã tối hẳn.

Mùi cơm canh thơm lừng từ từng nhà tỏa ra trong sân, nhưng Tần Hải, người vốn luôn về sớm, hôm nay lại chưa thấy bóng dáng.

“Dạ.” Tần Khê đáp, uống vội ngụm nước, vừa bước tới cửa thì thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong ánh đèn mờ vàng.

“Tần Hải, ông bê cái gì về thế?”

Người hàng xóm Ngô Kiến Quốc, đang ngồi trước cửa ăn cơm, lớn tiếng hỏi.

Ngay giây tiếp theo, mấy người trong đại viện đã bưng bát chạy ra, nhanh chóng vây quanh cửa nhà họ Tần.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)