Nữ Phụ Mãn Cấp Ở Đại Tạp Viện

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Một tiếng “Mẹ” bật ra khiến Tần Khê cảm thấy lạ lẫm đến kỳ diệu.

Kiếp trước, cha mẹ cô mất sớm, cô phải dựa vào sự giúp đỡ của họ hàng để học hết cấp hai. Sau đó, không ai còn muốn bỏ tiền nuôi cô đi học nữa.

Cô bước ra đời, làm đủ thứ nghề để kiếm sống, tình cờ có duyên bái sư một đầu bếp giỏi, từ đó gắn bó với nghề bếp.

Nếu đổi lại là nguyên chủ, lúc này nghe Trương Tú Phân nói vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy ấm ức vô cùng.

Nhưng Tần Khê từng trải qua bao sóng gió, đã nhìn thấu lòng người, có thể nhận ra sự quan tâm ẩn giấu trong lời nói cay nghiệt.

Ít nhất, so với Chu Thúy, Trương Tú Phân vẫn còn thương con gái.

“Chưa chết thì mau đi rửa mặt đánh răng, chả lẽ còn muốn tao hầu hạ mày?”

Trương Tú Phân lườm nguýt, sau đó đóng sầm cửa bỏ đi.

Tần Khê khẽ lắc đầu cười nhẹ, rồi đi tới trước gương treo trên cửa, cẩn thận quan sát gương mặt trẻ trung hơn mười mấy tuổi của mình.

Nguyên chủ không thể nghi ngờ là một cô gái xinh đẹp.

Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, vầng trán đầy đặn, đôi mắt hạnh nhân hơi nhíu lại, giữa chân mày có một vết đỏ nhỏ bằng hạt vừng.

Theo ký ức, đó là một vết sẹo do bị kẹp than hồng làm bỏng, sau khi lành lại trông chẳng khác gì một nốt ruồi duyên.

Đôi môi mỏng khô nứt đến mức bong tróc, khóe miệng cũng khô rát vì thiếu nước.

Chỉ có điều duy nhất khiến Tần Khê cảm thấy quen thuộc, đó là ánh mắt mang theo sự kiên cường, dấu ấn của nhiều năm bươn chải cuộc sống.

Điều này không phù hợp với một gương mặt còn non nớt, giống như một đứa trẻ mặc vào quần áo của người lớn vậy.

Tần Khê đưa tay che mặt, khẽ cười.

“Còn không mau lăn ra đây giúp tao rửa rau nấu cơm, đợi tao đút tận miệng chắc?”

“Đến ngay!”

Tần Khê bước ra khỏi phòng, cầm bàn chải đi đến vòi nước đánh răng, trong lúc đó còn lén lút nhìn sang Chu Thúy và Lý Tú Lan đang tranh cãi gay gắt.

Sân viện rất rộng, sau khi nhà đầu tiên dẫn đầu, các hộ gia đình khác cũng tự xây một bồn rửa trước cửa nhà.

Mọi sinh hoạt từ rửa mặt, rửa rau, giặt đồ đều diễn ra ở đó. Cạnh cửa còn có một khu bếp tạm bằng gạch.

Vòi nước được lắp ở ngay cổng chính, giữa sân còn có một cái giếng để đề phòng trường hợp bị cúp nước.

Bảo Tần Khê xuống bếp giúp, nhưng đến lúc cô rửa mặt xong bước vào, lại bị chê vướng víu rồi đuổi ra ngoài.

“...”

Ngày đầu tiên xuyên vào nhà họ Tần, cô đã gặp phải một người mẹ ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng trong lòng lại lo lắng.

Bầu trời chập choạng tối, những đám mây hoàng hôn dần nhạt đi, ánh sáng rực rỡ cũng biến mất, nhường chỗ cho màn đêm xám xịt.

Bị đuổi khỏi bếp, Tần Khê chậm rãi bước vào phòng của ba mẹ.

Diện tích cũng khoảng hơn hai mươi mét vuông, chiếc giường gỗ dựa sát tường, chăn gối được vứt bừa bộn ở cuối giường.

Bên cửa sổ đặt một bộ ghế sofa bằng gỗ du, bên ngoài phủ vải hoa xanh nhạt, trên các tủ lớn nhỏ đều phủ một lớp khăn viền hoa trắng.

Điều khiến Tần Khê bất ngờ là trong nhà có cả tivi và tủ lạnh nhỏ, trên bàn trà còn có một chiếc radio.

Cô đi tới trước tủ gỗ năm ngăn, ngước nhìn bức ảnh treo trên tường.

Đó là ảnh gia đình chụp vào ngày cưới của chị cả.

Mỗi người trong ảnh đều đánh phấn hồng lòe loẹt như mông khỉ, nụ cười méo mó làm bức ảnh trông thật buồn cười.

“Em gái!”

Một giọng nói vui vẻ vang lên, ngay sau đó một vật gì đó ấm áp áp lên má trái của cô.

Tần Khê giật mình, lập tức ngửi thấy mùi khoai lang nướng thơm nức tỏa ra trong không khí.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)