Còn về nguyên chủ…
Tóm gọn trong vài chữ: Chẳng làm nên trò trống gì, nhưng đứng đầu về lụy tình.
Nguyên chủ vừa gặp đã yêu nam chính Doãn Tuấn.
Dù biết rõ nam nữ chính có tình cảm với nhau, cô vẫn mặt dày đến tận trường của Doãn Tuấn, tự tìm cách chen vào giữa hai người. Hành vi của cô càng lúc càng quá đáng, cho đến khi nữ chính Tô Thanh Nhã ra tay dạy dỗ.
Sau đó, nhà họ Tần hoàn toàn mang tiếng xấu trong đại viện, Tần Khê mất mặt không thể tiếp tục ở lại, vội vàng kết hôn với một công nhân nhà máy dệt.
Về sau, nữ chính thi đỗ đại học, cùng nam chính kết đôi, nhà họ Tần từ đó biến mất khỏi câu chuyện.
Trong truyện không nhắc đến chuyện sau này, nên Tần Khê không biết kết cục của nguyên chủ thế nào.
Nhưng lúc cô xuyên đến, Tần Khê vừa nghỉ việc ở nông trại rau, dự định theo một người bạn đến tỉnh Đông làm ca sĩ. Giấc mộng ca sĩ chưa kịp thành, vì không có giấy giới thiệu nên khi đến nhà ga cô đã bị công an giữ lại thẩm tra.
Sau đó mới biết, nào có chuyện đi làm ca sĩ, người bạn kia thực chất là một tay buôn người, chuyên lừa gạt các cô gái đến tỉnh Đông để làm tiếp viên trong vũ trường.
Tần Hải phải nộp hai trăm đồng tiền bảo lãnh mới đưa được cô về nhà, tức đến mức suýt không thở nổi.
Mẹ cô còn chưa kịp mắng mỏ, thì Tần Khê đã vì vỡ mộng làm minh tinh mà lâm bệnh.
Xuyên vào sách, làm nhân vật phụ, có một gia đình kỳ quái.
Những cụm từ này ghép lại khiến Tần Khê mất một lúc lâu mới tiêu hóa được hiện thực này.
Với cô mà nói, năm 1978, thành phố Thọ Bắc chính là hiện thực.
Cổ họng khô đến mức như bốc khói, cảm giác ngứa rát khiến Tần Khê gần như muốn ho sặc sụa.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, muốn tìm xem có nước uống hay không.
Căn phòng rộng khoảng hơn hai mươi mét vuông, ở giữa có một tấm rèm phân cách.
Dựa theo ký ức, Tần Khê biết rằng phía bên kia rèm là chỗ ở của anh hai Tần Đào, còn cô và em gái Tần Tuyết ngủ chung một chiếc giường tầng ở phía bên này.
Cô ngồi dậy, điều chỉnh hơi thở một lúc lâu mới cảm thấy đỡ hơn, sau đó mới từ từ trèo xuống khỏi giường tầng, bước tới giật mạnh tấm rèm màu nâu xám che đi phần lớn ánh sáng trong phòng.
Soạt—
Rèm vừa bị kéo ra, căn phòng lập tức sáng lên.
Ánh mắt cô lướt qua khung cửa sổ, nhìn thấy cây hồng sum suê bên ngoài cùng khung cảnh của dãy nhà đối diện.
Do Tần Hải không được lòng ai trong nhà máy, nên khi khu nhà tập thể của xưởng được xây dựng xong, gia đình họ Tần không được chia phòng.
Hàng xóm cũ đều đã dọn vào khu nhà tập thể, chỉ còn nhà họ Tần vẫn sống trong căn nhà cấp bốn ở đại viện.
Sân viện rộng chừng ba trăm mét vuông, có tám hộ gia đình sinh sống.
Sống ở đây, hoàn toàn không có sự riêng tư.
Từ trong nhà, Tần Khê thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng cái quần lót bị rách một lỗ của bà thím đối diện khi đang giặt đồ.
“Các bà nghe chuyện này chưa?”
Những cuộc tán chuyện bao giờ cũng mở đầu bằng một câu như vậy. Trong khi bà thím đối diện phơi đồ, một bà khác xách giỏ đi tới, đầy vẻ hóng chuyện.
“Có chuyện gì vậy?” Người phụ nữ vừa đi vừa nhặt đậu xanh trong giỏ, ánh mắt sáng lên vì tò mò.
Tần Khê nhớ được hai người này. Bà thím giặt quần lót là Lý Tú Lan, không hợp với Trương Tú Phân, thích buôn chuyện nhưng sức chiến đấu thì kém.
Còn người đang nhặt rau là Chu Thúy, người mà nguyên chủ cực kỳ ghét.
Mụ này có đôi mắt ti hí sắc lẹm, thường xuyên nhìn chằm chằm vào cô và Tần Tuyết như đánh giá hàng hóa, lại còn hay nói móc: “Hai con bé này là thứ con gái vô tích sự, được cái trông cũng ưa nhìn đấy!”