Hoa Quốc, thành phố Thọ Bắc.
Tiếng nổ vang dội dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai. Tần Khê tỉnh dậy từ cơn đau đầu dữ dội, theo phản xạ đưa tay lên day day huyệt thái dương.
Nhấn vài lần, cơn đau đầu như sương mù bao phủ tâm trí cô cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Nhớ lại khoảnh khắc trước khi vụ nổ xảy ra trong nhà bếp, cô đang đứng ngay tại trung tâm điểm nổ. Cơn đau dữ dội ập đến, tiếp đó là bóng tối nuốt chửng hoàn toàn ý thức.
Không bị nổ chết… chẳng lẽ là bị thương?
Ký ức như một tia chớp làm Tần Khê lập tức mở bừng mắt. Đập vào mắt cô là bóng đèn lắc lư theo từng cơn gió nhẹ, ánh sáng vàng mờ mờ hắt lên xà nhà gỗ, qua khe hở lộ ra những tấm ngói cũ.
Cô nằm ngửa trên giường, chớp chớp mắt vài lần rồi đột ngột bật dậy.
Do ánh sáng yếu ớt, cô không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Tần Khê giơ tay cấu nhẹ lên mặt mình — cơn đau chân thực truyền đến, cùng với hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, khiến cô nhanh chóng nhận thức được sự thật — cô đã xuyên không!
Bàn tay thon dài, làn da mềm mại, lòng bàn tay nhẵn nhụi… Hoàn toàn khác biệt với đôi bàn tay chai sạn đầy vết thương của kiếp trước.
Căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Ký ức của chủ nhân cơ thể cũ ập đến như một dòng lũ dữ, nhấn chìm toàn bộ tâm trí cô, khiến Tần Khê lại ngã xuống giường.
Bây giờ là năm 1978, đất nước này được gọi là Hoa Quốc. Chủ nhân cơ thể này cũng tên Tần Khê, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi.
Cha của cô, Tần Hải, là công nhân nhà máy cáp điện thành phố Thọ Bắc, mẹ cô, Trương Tú Phân, làm việc tại nhà ăn của xưởng. Cả gia đình sống trong khu đại tạp viện của nhà máy.
Vừa nhận thức được điều này, trong đầu Tần Khê đột nhiên xuất hiện một lượng lớn thông tin khác.
Hóa ra… đây là một cuốn tiểu thuyết!
Gia đình Tần Kh, tính luôm cả cô, chỉ là những nhân vật phụ trong quãng thời gian nữ chính Tô Thanh Nhã còn sống ở đại tạp viện.
Nữ chính từ nhỏ đã dịu dàng đáng yêu, thành tích học tập xuất sắc, còn nguyên chủ thì lời nói lúc nào cũng mang theo ý mỉa mai châm chọc, lại không đỗ vào trường cấp ba.
Người trong đại viện nhắc đến nhà họ Tần, ai cũng vội vàng xua tay, không muốn nói nhiều.
Nguyên nhân chỉ có một…
Thực sự là cả gia đình này quá kỳ quái. Nếu để Trương Tú Phân nghe thấy ai đó bàn tán, chắc chắn bà ta sẽ xông vào tận cửa nhà để chửi bới.
Cả nhà có sáu người.
Đồng nghiệp nói rằng Tần Hải lười biếng, công việc thì không chịu làm thêm dù chỉ một chút, nhưng khi có lợi nhỏ thì không bao giờ bỏ lỡ.
Mẹ cô, Trương Tú Phân, nổi tiếng là bà chằn chửi bới khắp đại viện, còn lười biếng vô cùng.
Chị cả Tần Mai, nói dễ nghe là tính tình nhu mì, nói khó nghe chính là không có chính kiến. Người khác nói đông, cô ta không dám đi tây. Vậy mà một người như thế lại có thể yêu đương với một tên du côn — cũng chính là anh rể Bao Lượng.
Hai vợ chồng cưới nhau xong liền dọn đến nhà họ Bao, lâu rồi không thấy về thăm.
Anh hai Tần Đào, năm nay hai mươi hai tuổi, vẫn còn độc thân. Đơn giản là vì không ai dám làm mai cho anh ta, sợ Trương Tú Phân mở miệng ra là mắng chửi người ta.
Trong truyện, Tần Đào là người bình thường nhất trong nhà họ Tần, nhiều nhất cũng chỉ bị xem là bám váy mẹ mà thôi.
Em gái thứ tư Tần Tuyết, đỉnh cao của kiểu “trà xanh”, giỏi nói năng ngọt ngào, hiện đang học năm hai trường kỹ thuật nghề Thọ Bắc, được con trai yêu thích nhưng con gái thì chán ghét.