Chu Nhị Bảo nhìn Đào Mẫn Nhi lại hỏi: "Vậy cậu chủ nhỏ Vinh Chân kia đâu?"
Đào Mẫn Nhi nhìn về phía Chu Nhị Bảo: "Nghe nói đại học ra nước ngoài học tập nên cùng mẹ anh ta di cư định cư ở nước ngoài. Hiếm khi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, cũng trở thành một sự tồn tại bí ẩn, cũng có thể nói hầu như không có cảm giác tồn tại."
Trần Đại Noãn thở dài nói: "Tuế Tuế nói đúng, đây là quỷ gì vậy? Vậy gia nghiệp của nhà họ Vinh bọn họ, cứ như vậy để cho một người ngoài chiếm lấy? Vợ của Vinh Thủ Thành này, cùng cậu chủ nhỏ Vinh Chân kia cũng cứ nhận như vậy?"
Đào Mẫn Nhi cười một chút: "Nghe nói chính là tính cách không tranh không cướp, còn có lời đồn nói, bà hai bà Khương thủ đoạn cao minh, dỗ dành ông cụ Vinh khiên ông ấy ngoan ngoãn. Người ta ở bên gối tùy tiện thổi gió còn có ích hơn người khác nói một ngàn câu một vạn câu. Việc này còn không phải xem xét thái độ của ông cụ Vinh, cái gì cũng là chuyện của ông ấy. Ông ấy chính là ăn bà hai bà Khương và Vinh Đằng, vậy ông ấy cũng không có cách nào. Hơn nữa, Vinh Đằng cũng coi như từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Vinh, tình cảm với ông cụ Vinh không có khác gì tình cảm giữa ba con ruột thịt."
Trần Đại Noãn hơi tức giận nói: "Sao không khác biệt? Mình thấy ông già này hồ đồ rồi, được dỗ dành bởi một người phụ nữ thì đầu óc đã choáng váng, tất cả mọi thứ đều cho người khác? Cháu trai của mình thì không nuôi dưỡng không gần gũi, cái gì cũng cho một người ngoài? Mặc dù anh ta họ Vinh thì cũng không chảy dòng máu của ông ấy trong người sao? Gia nghiệp lớn như vậy, mà lại tặng cho người khác như vậy?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây