Sầm Tuế ngồi trên ghế phó lái, quay đầu nhìn anh ta cười: “Lão đầu, đừng than thở nữa, đó đều là thứ họ nên nhận được, năm vạn vẫn còn ít đó chứ.
Hạ Quốc lương trừng mắt: “Năm vạn mà còn ít à?
Sầm Tuế dựa vào lưng ghế, thư giãn một lúc rồi lại nói: “Ông cảm thấy nếu như bọn họ biết được giá trị thật sự của mảnh gốm kia, thì có thể để chúng ta đi dễ dàng như vậy không?
Nghe xong những lời này, Biểu tình trên mặt Hạ Quốc Lương cũng giãn ra đôi chút.
Anh ta giơ tay đeo kính lên: “Nói như vậy cũng phải, nói thế nào cũng là do gia định họ bảo tồn, đích thực là xứng đáng với năm vạn tệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây