Cách đây không lâu, A Lạc được giáo sư mời vào dàn nhạc giao hưởng của mình, ngoài việc rèn luyện bản thân thì lý do còn lại là vì tiền lương mà giáo sư cung cấp.
Du học cũng không tốt đẹp như người ngoài tưởng tượng, kỳ hạn học tập là một năm rưỡi. Đối với những đứa nhỏ quyền quý phú hào kia thì đây giống như một chuyến du xuân. Mà người thật sự có chí hướng với âm nhạc thì cần dốc hết toàn lực để có thể ở lại nơi này.
Trợ cấp du học của chính phủ nhìn thì có vẻ nhiều nhưng khi đổi sang ngoại tệ ở nước ngoài thì chỉ miễn cưỡng gánh nổi chi phí sinh hoạt của A Lạc và cô giáo Vu. A Lạc còn không đến mức để cô giáo Vu phải vừa chăm sóc mình vừa đi làm thêm.
Ngày hôm đó A Lạc vẫn như thường ngày, cùng những người khác trong dàn nhạc giao hưởng luyện tập ở lễ đường, nhưng mà trong thời gian nhàn hạ này mọi người cũng sẽ tự mình luyện tập, A Lạc theo thói quen đắm chìm trong màn độc tấu, bình thường sẽ có thầy trò trong học viện ở lại lắng nghe.
“Cậu đàn hay lắm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây