Thẩm Minh Anh thật sự thích cảm giác nắm giữ vận mệnh sinh tử trong tay mình mà không phải bị người khác an bài, cho dù người đó có là cha mẹ ruột của nàng, là gia tộc đã nuôi dưỡng nàng lớn lên.
Lần đầu tiên trong đời Thẩm Minh Anh sinh ra ý nghĩ đại nghịch bất đạo và ích kỷ như vậy.
Nhưng Thẩm Minh Anh lại không nhịn được nghĩ tiếp, rốt cuộc thì cái nào mới là sai?
“Có gì phải sợ chứ?" A Lạc nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn nàng.
“Nếu nghĩ không ra thì cứ tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ càng, dù tốn bao nhiêu thời gian cũng được, cuối cùng sẽ có thể tìm được đáp án mà ngươi muốn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây