Lâm Lạc cười cười, không phản bác. Bởi vì Diêu Tinh nói đúng, giao tiếp với người thì không đơn giản như giao tiếp với xác chết trong vụ án hình sự.
Hiện tại cô cũng chưa hiểu rõ về chuyện này, nên không nói thêm về chủ đề này, hỏi về nơi bọn họ đi: “Hai người nửa ngày không về, đi đâu vậy? Là ở lại tiểu khu Bốn Mùa à?”
Diêu Tinh liếc nhìn Cố Từ, Cố Từ do dự một chút, mới nói: “Không ở đó, bắt được người rồi em với Diêu Tinh liền đi. Đi nửa đường nghe nói Quản lý Lạc chạy mất, cách con đường mà bọn em đang đi không xa, anh Từ dẫn bọn em đuổi theo.”
Lâm Lạc nhìn hai người bọn họ, vô cùng bất lực, cứ đà này, cánh tay và chân của hai người bọn họ khi nào mới lành được?
“Đuổi kịp Quản lý Lạc chưa?” Lâm Lạc hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây