Lâm Lạc lịch sự đáp lại vài câu, rồi đưa ánh mắt về phía cô gái nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Từ khi cô bước vào, ánh mắt của Trương Duy Á đã đổ dồn về phía cô, không hề rời đi. Ánh mắt mong ngóng ấy khiến Lâm Lạc không khỏi có chút không đành lòng.
Cô đi đến gần, nở nụ cười, đặt bó hoa cẩm chướng lên tủ đầu giường, hỏi: “Trương Duy Á, cậu cảm thấy thế nào, còn chỗ nào khó chịu không?”
Khi cô đến gần hơn, Trương Duy Á đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, khóc nức nở. Khóc một lúc, cô ấy đã thở không ra hơi, cả người run rẩy.
Mọi người đều nhận ra, Trương Duy Á thực sự hoảng sợ. Lúc nãy bọn họ đều ở đây, cô ấy vẫn cố gắng kiềm chế, cho đến khi Lâm Lạc đến, cô ấy mới bật khóc.
Có lẽ trong mắt Trương Duy Á, người duy nhất có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô ấy lúc này là Lâm Lạc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây