Lúc này, Lâm Lạc đã hoàn thành việc khử nhiễu một cách suôn sẻ, sửa chữa một số điểm đặc trưng giả. Vân tay bị biến dạng đã trở lại vị trí hợp lý, những phần mờ trước đó cũng hiện ra các đường vân tay rõ ràng.
Tất cả những điều này đều được thực hiện dưới mí mắt của La Chiêu và những người khác, không thể làm giả được. Từ loạt thao tác này của Lâm Lạc, La Chiêu một lần nữa tin chắc, Lâm Lạc là một thiên tài toán học. Không biết cô đã tự học kiến thức toán học cao cấp từ lúc nào, trước đây có thể coi như giấu mình trong núi sâu không ai biết, gặp cơ hội bộc lộ tài năng này, quả thực là làm cho người ta kinh ngạc!
Tiếp theo là nhị phân hóa hình ảnh, La Chiêu nắm chặt cổ tay, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, nhưng La Chiêu lại nghe thấy âm thanh không hài hòa, đó là tiếng quạt máy tính đang quay vù vù, âm thanh đó giống như tiếng thở hổn hển của bệnh nhân sưng phổi, làm cho người nghe cảm thấy đau đầu
Má nó, cái máy tính cũ nát này! La Chiêu thầm mắng một câu.
Tiểu Triệu cũng nghe thấy, anh ta đưa tay sờ lên thùng máy của máy tính để bàn, nhỏ giọng nói: “Nóng quá!”
Lý Nhuệ cũng đặt tay lên, đúng là rất nóng. Anh ta lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình chậm chạp, sợ máy tính này sẽ đột ngột ngừng hoạt động.
La Chiêu liếc nhìn chiếc máy tính trong hộp giấy của Lâm Lạc, thầm thở dài, nghĩ thầm hiệu năng máy tính của đội cảnh sát của họ có vẻ hơi kém, không bằng máy tính của cô gái nhỏ này.
Nhưng cô gái nhỏ muốn mua một chiếc máy tính cấu hình cao, chỉ cần gia đình sẵn sàng chi tiền là có thể mua được, đội cảnh sát hình sự của họ không phải muốn đổi là đổi được. Chuyện này đều phải được cấp trên phê duyệt, cấp kinh phí mới được, số kinh phí ít ỏi của đội đều phải được tính toán sử dụng.
Lâm Lạc lại không có chút mất kiên nhẫn não, lặng lẽ chờ đợi. Lúc này, dù lúc này La Chiếu có nhiều việc bận đến mấy cũng phải ngồi đây chờ cùng.
Quả thật máy tính xử lý quá chậm, sau nửa giờ hình ảnh dấu vân tay rõ nét cuối cùng cũng hiện ra trước mắt mọi người.
“Tôi nghĩ cái này có thể được rồi, mọi người thấy sao?”
Lâm Lạc cẩn thận quan sát La Chiêu, anh ấy đứng dậy, nhường chỗ cho Lâm Lạc, nói: “Tiểu Lâm, cô ngồi vào đây trước, để Lý Nhuệ lấy mấy dấu vân tay liên quan ra, so sánh xem sao.”
Lý Nhuệ có một cảm giác không thể nói rõ trong lòng, cảm thấy cô gái này thực sự rất kỳ diệu. Sự thật bày ra trước mặt anh ta, nếu không phải do chính mắt nhìn thấy, mà là nghe người khác nói, dù có chết anh ta cũng không tin.