“Sau khi xem xét hài cốt xong thì em đừng vội đi. Mẫu vân tay và dấu chân mà Lý Nhuệ thu thập được, đều được tổng hợp về chi đội bên này. Bởi vì vụ án của Giả Tứ Hải cũng chi đội phụ trách. Nhưng bên chúng ta cũng tham gia, lát nữa em có thể cùng với chuyên viên giám định dấu vết của chi đội xác định lại. Khả năng của em trong lĩnh vực này được công nhận, có ý kiến gì em có thể nói thẳng.”
Tất nhiên Lâm Lạc hiểu, chứng chỉ đặc biệt mà cục cảnh sát thành phố cấp cho cô là dành cho khả năng xác định vân tay và dấu chân của cô. Còn xác định hài cốt, hiện tại cô không có quyền lên tiếng. Cũng là vì La Chiêu tin tưởng vào tài năng của cô, cho cô thử mọi thứ. Nhưng đến cục cảnh sát, liên quan đến vấn đề xác định hài cốt, hiện tại cô không phù hợp để đứng ra.
Cô nói: “La đội yên tâm, chờ giáo sư Phương đến, em đi theo ông ấy là được.”
Lâm Lạc trong lòng cũng rõ ràng, về mặt xác định xương cốt, kỹ năng hiện tại của cô không bằng giáo sư Phương. Nhà cũ của Giả Tứ Hải chỉ phát hiện một hài cốt như vậy, giáo sư Phương nhìn một cái là biết tình hình thế nào, làm gì cần cô nói gì?
Còn vân tay và dấu chân, có lẽ cô cần phải tham gia. La Chiêu nói như vậy, thực ra là đang nhắc nhở cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây