Phùng Tư Thi chưa bao giờ gặp phải đối thủ như vậy, lồng ngực cô ta phập phồng, nhìn thấy Lâm Giảo ở bên cạnh, cô ta mới nghĩ ra lời phản bác: “Lâm Giảo, nhìn em gái của cô đi, cẩn thận kẻo gần cô ta lại xui xẻo đấy.”
Lâm Giảo tức giận phản bác: “Cô nói bậy bạ gì thế, chính cô mới xui xẻo ấy.”
Cô ấy không biết cãi nhau, nhìn Lâm Lạc miệng lưỡi nhanh nhẹn, nói cho Phùng Tư Thi tức giận đến mức phát điên, trong lòng cô ấy vô cùng hâm mộ
Lâm Lạc cũng nhận ra Lâm Giảo không giỏi tranh cãi với người khác, cô đi đến bên cạnh Lâm Giảo, nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến tiết học tiếp theo.
Cô thả tay xuống, nói với Phùng Tư Thi: “Cô nói Lâm Giảo bám riết lấy nhà tôi không chịu đi, tôi không hiểu tại sao cô lại có suy nghĩ buồn cười như vậy. Lâm Giảo ở nhà chúng tôi chủ yếu là để tiện đi học, tiền sinh hoạt học phí ba mẹ chị ấy đều đưa đến đúng hạn, có liên quan gì đến việc bám riết không buông?”
“Chuyện này, người lớn trong nhà tôi không có ý kiến, tôi không có ý kiến, cô là người ngoài một chút quan hệ cũng không có thì muốn có ý kiến gì? Ai mời cô bình phẩm chuyện riêng của nhà chúng tôi? Thật là lắm chuyện! Chẳng lẽ người nhà cô không giúp đỡ lẫn nhau sao?”
Vài câu nói ra của Lâm Lạc, xung quanh vang lên tiếng hít hà và xuýt xoa. Nhiều người đã từng cãi nhau, nhưng họ thực sự rất ít gặp những người cãi nhau giỏi như vậy, đây là nhịp điệu muốn chọc tức chết người mà.
Quả nhiên Phùng Tư Thi tức giận đến mức hít thở không thông, trơ mắt nhìn Lâm Lạc từng câu từng chữ phản bác lại mình, cô ta lại không tìm được từ ngữ hữu ích nào để phản bác, lại bị nhiều người vây xem, cô ta cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, đặc biệt mất mặt.
Lâm Lạc cũng không ham chiến, kéo Lâm Giảo: “Sắp vào lớp rồi, đi thôi.”
Lâm Giảo nhìn cô với ánh mắt phức tạp, quay người bước ra ngoài.
Người lớp 2 cứ ngẩn ngơ nhìn hai chị em Lâm Lạc Lâm Giảo đi đến cửa, tưởng hai người họ muốn về lớp của mình, nhưng Lâm Lạc lại đứng ở cửa, quay đầu về phía Phùng Tư Thi, nói: “Bộ dạng tung tin đồn của cô thật xấu xí!”
Cô vừa nói xong, phía sau cô liền truyền đến tiếng hét của Phùng Tư Thi.
Hai cảnh sát đã xem toàn bộ hiện trường, có thể nói là ấn tượng sâu sắc đối với Lâm Lạc. Những người ở cửa thì tôi một câu bạn một câu bàn tán nhỏ, đủ để bọn họ hiểu đại khái chuyện vừa rồi.