Đôi mắt đỏ ngầu của Tiêu Ngũ Lang nhìn chằm chằm vào Tiêu Tri Yến...
Nhưng giờ đây, hắn đã không còn hy vọng nhìn thấy chút xúc động nào trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng ấy của Tiêu Tri Yến nữa.
“Thậm chí huynh cùng Bắc Ngụy liên kết bày mưu, để ta sa bẫy, để ta chết trên chiến trường, ta cũng tuyệt không oán hận huynh một chút nào, nhưng tại sao, huynh tại sao, lại để A Hạ giết An Dương...” Đôi môi tái nhợt của Tiêu Ngũ Lang mấp máy, nhắc đến An Dương hai tay vô thức bấu chặt mép giường, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, “Rồi lại cho ta một con đường sống?”
Tiêu Tri Yến sắc mặt không đổi, lặng lẽ liếc nhìn Tạ Vân Sơ.
“Huynh không cần nhìn Lục Lang, Lục Lang chẳng nói gì cả, Lục Lang chỉ từng nói với ta... huynh có tâm không thuần, nhưng ta không muốn tin.” Trong đôi mắt đen như sơn của Tiêu Ngũ Lang là sự dữ tợn và căm hận bị đè nén.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây