Liễu Tứ Lang nghe nghĩa đệ của mình nói một câu cứng nhắc như vậy, cũng không biết vòng vo một chút, liền dùng khuỷu tay huých Tạ Vân Sơ.
Tiêu Tri Dự vừa mất thê tử, vừa tỉnh lại sau trọng thương, thân thể và tâm trí đều mỏng manh như cỏ non trong gió, cho dù phải nói lời thật, cũng nên nhẹ nhàng một chút.
“Phải rồi, ta sao lại quên mất...” Tiêu Ngũ Lang dựa vào gối mềm phía sau, nhắm mắt lại, nước mắt liền theo khóe mắt chảy ra.
Tuy Tiêu Ngũ Lang không khóc thành tiếng, nhưng Liễu Tứ Lang và Tạ Vân Sơ đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc trên người Tiêu Ngũ Lang.
Tạ Vân Sơ có chút do dự, không biết có nên nói cho Tiêu Ngũ Lang biết những việc Tiêu Tri Yến đã làm hay không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây