Tiêu Ngũ Lang nghe vậy đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Phù...
Tướng thủ thành vốn quỳ một gối nghe vậy, sợ hãi quỳ cả hai gối xuống đất, vội nói: “Điện hạ! Không phải vậy! Không phải chúng ta ép buộc Vương phi, mà là Vương phi bảo chúng ta giả vờ ép buộc, sau đó Vương phi trượt chân ngã từ lầu thành xuống! Con a hoàn này nói bậy!”
“Đúng vậy điện hạ! Chính là Vương phi thấu hiểu đại nghĩa để chúng ta giả vờ khống chế! Không mở cổng thành là vì nếu mở cổng đại quân Bắc Ngụy vào thành tàn sát, không bảo vệ được bách tính trong thành, vậy chúng ta có lỗi với Vương phi! Phó tướng của tướng thủ thành vội quay đầu nhìn Tạ Vân Sơ, “Tiểu Tạ đại nhân, phiền ngài giúp chúng ta nói đôi lời!”
“Ngươi im miệng cho ta!” Ánh mắt hung dữ của Tiêu Ngũ Lang nhìn về phía phó tướng đang cầu cứu Tạ Vân Sơ, đôi mắt đầy sát khí muốn phá trời diệt đất khiến phó tướng kia tim run rẩy.
Hà Phù khóc đến khàn giọng quỳ gối lê lên phía trước: “Điện hạ, sau lưng công chúa chính là chứng cứ sắt đá bị bọn họ đâm một đao, A Hạ... vì kéo công chúa cũng ngã từ tường thành xuống! Điện hạ phải vì công chúa và A Hạ báo thù!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây