“Nói một câu không nên nói.” Tạ Vân Sơ khóe môi nhếch lên, “Nếu ta thật sự là trưởng nữ của An Bình hầu ngài, hẳn... sớm đã công bố thân phận của quý phi cho mọi người biết, để nàng thân bại danh liệt, báo thù rửa hận mới phải! Thực ra... ta đã nghe qua câu chuyện của sư mẫu nhà mình, đối với sư mẫu nhà mình cũng là tức giận vì không tranh đấu, cảm thấy nàng chịu nhiều khổ sở như vậy đều là đáng đời, ta là người phải báo thù từng chút một, nếu ai dám đối xử với ta như vậy... cho dù là đánh cược cá chết lưới rách, ta cũng tuyệt đối không để người đã khi dễ ta được yên ổn.”
Tạ Vân Sơ khi nói chuyện, tươi cười rạng rỡ, như một vị giai công tử ôn nhuận, nhưng lại khiến người ta lưng phát lạnh một cách khó hiểu.
“Năm đó... rất nhiều chuyện, chúng ta làm phụ mẫu cũng có điều không thể làm gì khác.” An Bình hầu khóe mắt đỏ ướt, “Là chúng ta có lỗi với Vân Sơ, ta ngược lại rất hi vọng Vân Sơ có thể... thật sự mượn thể trọng sinh, như vậy... chúng ta sẽ có thể đón Vân Sơ về Bắc Ngụy, bù đắp cho nàng thật tốt!”
Những lời này nói ra, giống như là thật lòng thật ý.
Tạ Vân Sơ lại nói: “Lời này của An Bình hầu, tại hạ lại không thích nghe rồi, ta Tạ Vân Sơ cũng là tâm đầu nhục của mẫu thân nhà ta, nếu thật sự bị trưởng nữ của An Bình hầu chiếm lấy thân thể, mẫu thân nhà ta sẽ đau lòng biết nhường nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây