“Theo ý của hạ quan, tất cả những quan viên liên quan đều chết một trăm lần cũng không đủ để giải tỏa cơn giận! Nhưng cũng như Ngưu Ngự Sử đã nói, gia quyến có lẽ vô tội! Cho nên... những kẻ có liên quan bên trong có thể miễn một cái chết nhưng... hình phạt trượng đòn, lưu đày tuyệt đối không thể thiếu, đây là để răn đe những kẻ làm quan sau này.”
Tạ Vân Sơ vừa đỡ Ngưu Ngự Sử vừa đi xuống bậc thang cao, vừa nói: “Ngưu Ngự Sử, theo thiển ý của hạ quan, Đại Nghiệp hiện tại, thực sự không thể coi là thịnh thế, chúng ta là ngự sử, không thể theo người khác say sinh mộng tử, phải nhìn rõ thực trạng của Đại Nghiệp! Đại Nghiệp không giống Bắc Nguỵ, sao dám tự cho mình là thịnh thế của một quốc gia lớn... Trị quốc bằng nhân thuật? Đại Nghiệp hiện nay triều chính hỗn loạn nên dùng trọng điển để chỉnh đốn triều cương! Đợi đến khi Đại Nghiệp thực sự thịnh thế, lúc đó mới dùng nhân thuật, mới là may mắn của Đại Nghiệp.”
Ngưu Ngự Sử nghe xong lời này, bước chân khựng lại, nghiêng đầu nhìn đôi mắt trong trẻo sạch sẽ của Tạ Vân Sơ.
Ngưu Ngự Sử rất bất ngờ, lời nói của Tạ Vân Sơ không hay nghe nhưng lại rất thực tế, khiến hắn như được Đề Hồ quán đỉnh.
Không ngờ, Tạ Vân Sơ lại còn sắc sảo và tỉnh táo hơn cả hắn, một người lớn tuổi hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây