Hai là, Tạ Vân Sơ vẫn chưa chuẩn bị xong, nếu tiếp tục thi, khâu khám xét sẽ càng ngày càng nghiêm ngặt, nàng cũng lo sẽ lộ tẩy liên lụy đến mẫu thân.
Thấy Tạ Vân Sơ do dự, Lý Nam Vũ liền hiểu ra nỗi lo lắng của sư phụ không phải là lo xa.
“Lục Lang, đệ thật sự… không muốn tiếp tục thi nữa sao?” Lý Nam Vũ khá bất ngờ, hắn buông ấm trà, sắc mặt nghiêm trọng: “ Lục Lang, đệ là người mà ta từng gặp… trong số các đệ tử của sư phụ, người nhạy bén nhất với triều chính, lại có thể đưa ra được cách giải quyết khả thi để thay đổi hiện trạng! Có thể nói… đệ là người thích hợp nhất để làm quan trong số các đệ tử của sư phụ, nếu đệ ra làm quan nhất định có thể lập được công trạng, mưu cầu phúc lợi cho bách tính thiên hạ! Đây chính là trách nhiệm của những kẻ đọc sách như chúng ta!”
“Ta theo sư phụ nhiều năm, ta hiểu rõ bản thân không phải là người làm quan nên mới đi theo sư phụ, chuyên tâm nghiên cứu học vấn, nghiên cứu chú giải, cố gắng phục hồi những tàn chương đứt đoạn, tạo điều kiện thuận lợi hơn cho những người đọc sách sau này, để họ lĩnh hội được tinh thần của thánh hiền một cách chính xác hơn, hoặc lập chí cho bản thân, hoặc lấy tinh hoa để tu thân, hoặc dùng để trị quốc.”
“Còn đệ… Tạ Vân Sơ! Tạ Lục Lang! Có tài năng trị quốc an dân, bất kỳ ai từng đọc qua bài văn của đệ đều đặt nhiều kỳ vọng vào đệ, vậy tại sao đệ lại muốn thoái lui?” Lý Nam Vũ lần đầu tiên nghiêm túc nói chuyện với Tạ Vân Sơ như vậy: “Sai lầm của Tôn Tẫn là có năng lực mà không chịu ra làm quan, câu này là đệ nói, Tạ Lục Lang … đẹ quên rồi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây