Tạ Vân Sơ cười đáp: “Đa tạ Sư Huynh quan tâm, Lục Lang nhớ rồi.”
“Đi thôi!” Tiêu Ngũ Lang nhảy lên ngựa, kéo dây cương quay đầu nhìn Tạ Vân Sơ và Lý Nam Vũ đứng dưới mái hiên cổng viện, giơ cao roi ngựa bằng gỗ mun trong tay: “Về đi!”
Lý Nam Vũ và Tạ Vân Sơ tiễn Tiêu Ngũ Lang đi cùng đoàn hộ vệ, qua cầu đá, đi xa dần, biến mất trong con đường nhỏ trong rừng trúc tĩnh lặng.
Nhìn con đường nhỏ yên tĩnh sâu hun hút, gió thổi lá trúc rơi xào xạc, lòng Lý Nam Vũ bỗng thấy trống trải, Tiêu Ngũ Lang đã đi rồi... Sắp tới Lục Lang cũng phải đi.
Tạ Vân Sơ cũng không nỡ rời đi...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây