Cảnh vật quen thuộc ùa về từng bước, khiến Tạ Vân Sơ cảm thấy bốn năm nay như một giấc mộng.
Thật ra nàng chưa từng rời đi, thật ra nàng vẫn là Vân Sơ.
Nguyên Bảo đứng ở cửa lớn tiếng chỉ huy người hầu và thị vệ khiêng đồ vào trong, Tạ Vân Sơ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nhìn vết kiếm trên bàn đá, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve...
Kỷ Kinh Từ đã cho người chuyển bàn đá ở Thành Đô Phủ đến đây, khóe môi nàng không nhịn được cong lên, vừa cười vừa khóc.
Gió thổi qua, Tạ Vân Sơ lắng nghe tiếng lá cây xào xạc, ngẩng đầu nhìn lên cây cao, nước mắt không kìm được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây