Lục thị vừa nói nước mắt đã rơi xuống như trân chân, cứ nhìn chằm chằm Tạ Vân Sơ.
Vừa nãy ở Vinh Hòa viện nghe tin trên đường quay về Tạ Vân Sơ bị rơi xuống nước, trái tim Lục thị như bị dao cứa ngang.
Mặc dù về sau có Kỷ Kinh Từ ra tay tương trợ, còn có duyên sư đồ, người khác nhìn vào ai cũng ghen tị, nhưng bà chỉ cần nhi nữ bình an.
“Nương, người hỏi chậm thôi, cho Lục Lang thở đã.” Tạ Vân Mạn lau nước mắt, đưa khăn nóng cho Tạ Vân Sơ, “Lau mặt trước đã!”
“Không sao, lúc rơi xuống nước may có Kỷ tiên sinh cứu lên kịp thời, chỉ là phải uống vài ngụm nước thôi, không sao hết.” Tạ Vân Sơ nhận lấy khăn mặt từ Tạ Vân Mạn, hỏi, “Sao nhìn tinh thần trưởng tỷ còn kém hơn trước thế? Là do phủ y không tận tâm sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây