“Ngũ Lang!” Kỷ Kinh Từ quở mắng Tiêu Ngũ Lang, đặt chiếc chén Dạ Quang trong tay xuống, chắp tay với Tạ Vân Bách, “Thật xin lỗi tiểu công tử, khúc này là Kỷ mỗ sáng tác tặng người bạn cũ, chỉ tặng một mình nàng, mong tiểu công tử thứ lỗi.”
Tạ Vân Sơ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của Kỷ Kinh Từ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng ong ong, cảm giác chua xót nhiều hơn.
Khúc này chỉ tặng một mình nàng…
Tạ lão thái gia cười nói: “Hoài Chi trước giờ luôn là người trọng tình trọng nghĩa!”
“Lục Lang…” Tạ lão thái gia thấy Tạ Vân Sơ đang nhìn Kỷ Kinh Từ, gọi nàng một câu, không thấy nàng trả lời, lại gọi, “Vân Sơ?!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây