“Sư tôn còn sống, quá tốt, thật sự quá tốt. Sư tôn, ngài còn sống, thật sự quá tốt, hu hu hu.”
Nước mắt Tần Nguyệt rơi lã chã, ôm Lý Hiên khóc như mưa. Đôi tay trắng như tuyết ôm chặt lấy Lý Hiên, giống như nàng lo lắng sau khi mình buông tay thì Lý Hiên sẽ biến mất.
“Không sao, không sao, ta sẽ không bao giờ chết. Tin tưởng ta, ta vĩnh viễn không tử vong.” Lý Hiên tiếp tục an ủi tâm trạng của nàng với giọng ấm áp.
“Vâng, vâng, sư tôn sẽ vĩnh viễn không, sẽ vĩnh viễn không chết.”
Cái đầu nhỏ của Tần Nguyệt vội vàng gật, thân thể mềm mại rúc trong lòng Lý Hiên, như một con mèo con cô độc không nơi nương tựa tìm thấy ngôi nhà duy nhất của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây