“Quá khó, chỉ riêng việc khiến nàng tỉnh lại đã rất khó, sau này giúp nàng khôi phục lại thọ mệnh đã khó lại càng khó hơn.”
“Hơn nữa, về vết thương huyết mạch của nàng, ta cũng không thể làm được gì. Điều duy nhất ta có thể làm là khi nàng có ý chí cầu sinh, ta sẽ sử dụng dược vật giúp nàng sống thêm vài năm.” Y Thánh bất đắc dĩ nói.
“Khó vậy sao? Vậy chẳng phải nói nàng chết chắc sao?” Sở Vãn Thu lo lắng nói.
“Không có biện pháp, thương tích của nàng quá nặng. Ta còn phải suy nghĩ thật kỹ về phương pháp giải quyết.” Y Thánh lắc đầu, bước nhỏ rời đi, đến thư phòng.
Chỉ còn lại Sở Vãn Thu lo lắng đi tới đi lui tại chỗ. Nàng không có cách nào cả. Nhất là khi nhìn khuôn mặt nhỏ bé tiều tụy của Tần Nguyệt, Sở Vãn Thu lại càng cảm thấy bất lực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây