Trên núi Hạnh Hoa.
A Ngốc kéo theo Thu Nhi chạy, nhanh chóng băng qua rừng núi, chỉ có điều trên mặt bọn họ mang theo sự lo lắng dày đặc.
“A Ngốc, thúc thúc mặt nạ sẽ nhanh chóng tới đây chứ?” Thu Nhi vừa chạy vừa lo nghĩ nói.
“Sẽ, thúc thúc mặt nạ đã nói, hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng tới, chắc chắn.” A Ngốc cắn chặt hàm răng an ủi, trong mắt chứa đầy lo lắng.
Là cô nhi, trên thế gian này, ngoại trừ Thu Nhi quan tâm hắn ra, cũng không có người thứ hai quan tâm hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây