Phó Ngôn hỏi:
"Cậu vừa nói 'công hội' và 'cộng đồng' dùng để làm gì?"
Thôi Hạo ngạc nhiên:
"Ơ anh, mỗi người chơi vào game đều có hướng dẫn tân thủ mà. Anh không có à?"
Phó Ngôn hít một hơi thật sâu, cố nén cảm giác muốn đập nát trò chơi này. Anh nghiến răng đáp:
"Bây, giờ, có, rồi."
Người khác đều có, chỉ riêng anh thì không. Trò chơi rác rưởi này rõ ràng là nhắm vào anh!
Thôi Hạo nhận ra sự giận dữ trong giọng nói của Phó Ngôn, lập tức chuyển chủ đề:
"Thực ra công hội và cộng đồng cũng không khác nhau nhiều, chỉ là để tiện quản lý thôi."
"Trò chơi kinh dị chia làm hai phần: Phó bản và cộng đồng."
"Phó bản thì anh đã trải nghiệm rồi, là cái hang quỷ ăn thịt người không nhả xương đó. Còn cộng đồng là nơi người chơi nghỉ ngơi. Khi không vào phó bản, tất cả người chơi đều ở trong cộng đồng."
"Trong trò chơi kinh dị này có hàng ngàn cộng đồng. Để quản lý tốt hơn, mỗi cộng đồng đều thành lập công hội riêng. Dựa vào mức độ phát triển của cộng đồng, công hội được chia thành ba cấp: Cao, trung và thấp."
"Công hội anh đang ở hiện tại là 'Khu vực Chết Chóc số 13'. Ngày trước, đây là một công hội cao cấp danh tiếng lừng lẫy. Nhưng không biết vì lý do gì, toàn bộ người chơi trong cộng đồng này đã biến mất chỉ sau một đêm. Công hội cũng suy tàn từ đó. Hiện giờ, nơi này thậm chí không có người quản lý, còn thua cả công hội cấp thấp nhất. Giờ đây, mọi người đều gọi chỗ này là khu ổ chuột."
"Anh, nói thật, nơi này không hợp với anh đâu. Hay anh chuyển qua công hội bọn em đi? Dù cộng đồng bên em hơi nhỏ, điều kiện có hơi tệ, người chơi cũng ít nhưng chắc chắn tốt hơn chỗ này! Nhìn anh ở nơi chó không thèm ị này, em đau lòng đến mức không thở nổi luôn! Anh à, làm ơn đi..."
Vừa dứt lời, một cục phân chim từ trên trời rơi xuống, suýt nữa đập trúng mặt Thôi Hạo.
Thôi Hạo: "..."
Phó Ngôn: "..."
"Tự nhiên tôi thấy chỗ này cũng không tệ lắm." Phó Ngôn nhàn nhạt nói. Với kiểu diễn lố như trà xanh này, nhìn nhiều chỉ tổ mỏi mắt.
Thôi Hạo cuống quýt nói:
"Đừng mà, anh ơi! Chỗ này ẩm thấp, tối tăm, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Ở đây lâu rất dễ bị bệnh thấp khớp. Giờ anh còn trẻ thì chịu được, nhưng vài năm nữa già đi, những bệnh này chắc chắn sẽ tìm tới!"
"Anh thấy màn sương trắng ở rìa cộng đồng không? Ban ngày trông nó bình thường, nhưng ban đêm thì sao? Ban đêm nó sẽ có ma ám đấy!" Thôi Hạo lập tức khơi gợi sự hứng thú của Phó Ngôn.
"Ma ám?" Phó Ngôn nheo mắt, giọng đầy tò mò. "Nói chi tiết xem."
Thôi Hạo hắng giọng, như thể đang chuẩn bị kể một câu chuyện ma kinh dị:
"Thực ra mỗi cộng đồng ban đầu đều là một vùng đất hoang vu, cần người chơi dùng điểm tích lũy để dần xây dựng. Và bước đầu tiên là xua tan sương mù bao quanh cộng đồng. Sương mù ban ngày thì vô hại, chỉ bao quanh rìa cộng đồng và ngăn cách các cộng đồng với nhau. Nhưng đến đêm, nó biến thành màn sương đen, xâm chiếm toàn bộ cộng đồng và thả những thứ bên trong nó ra."
"Những thứ trong sương mù là quỷ?"
"Mọi người đều đồn thế, em chưa từng tận mắt thấy. Nhưng em từng thấy một người bị sương đen giết. Toàn bộ thịt và xương trên cơ thể biến mất, chỉ còn lại lớp da mỏng dính, nhìn chết rất thảm."
Nghe vậy, Phó Ngôn lập tức mất hứng. Anh còn tưởng màn sương này lợi hại đến mức nào, hóa ra chẳng có gì đặc biệt.
"Vậy cái 'Vòng Nhật Nguyệt' mà cậu nhắc đến là gì?"
"Trời ơi, anh không biết à? Mở bảng điều khiển của anh lên, chọn góc trên bên trái vào cửa hàng tích điểm, nhìn biểu tượng Thái Cực xám xịt kia không? Đó chính là Vòng Nhật Nguyệt. Cộng đồng nào cũng có một cái. Treo nó lên bầu trời, ban ngày nó phát ra ánh sáng chói chang như mặt trời, chiếu sáng cả cộng đồng. Ban đêm, nó tỏa ánh sáng trắng mờ, ngăn màn sương đen xâm nhập."
Phó Ngôn làm theo lời Thôi Hạo, mở cửa hàng tích điểm và tìm biểu tượng Thái Cực.
Anh nhìn món đồ trong cửa hàng, nhíu mày nói:
"Hừm... không phải xám."
"Hả?" Thôi Hạo ngơ ngác: "Cái gì không xám?"
Phó Ngôn nhìn vào cửa hàng tích điểm:
"Mấy món đồ sáng đèn trong này, tôi đều mua được đúng không?"
Thôi Hạo lập tức hiểu ra, câu "không phải xám" có nghĩa là gì. Cậu ta quay sang nhìn Phó Ngôn, ánh mắt cháy rực, giọng nói đầy kích động:
"Anh... Em có thể xem cửa hàng tích điểm của anh không?"
Cửa hàng tích lũy và thông tin cá nhân đều thuộc quyền riêng tư của người chơi, chỉ được xem nếu người chơi cho phép.
Vừa hỏi xong, Thôi Hạo đã hối hận. Cậu ta nhận ra câu hỏi này quá thất lễ:
"Không sao, anh, em không xem nữa. Vừa nãy em chỉ..."
"Được thôi."
Trước khi Thôi Hạo kịp nói hết, Phó Ngôn đã mở cửa hàng tích điểm của mình cho cậu ta xem.
"Cái định mệnh!" Thôi Hạo nhìn những món đồ sáng loáng trong cửa hàng của Phó Ngôn, kích động đến mức muốn chà xát tay vào nhau ra tia lửa.
Đây chính là sự khác biệt giữa đại thần và người thường sao?!