Máu tươi phun trào, bắn đầy mặt cậu bé. Nắp hộp sọ rơi xuống đất, não lộ ra giữa không khí, đập thình thịch, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Khán giả livestream bị cảnh tượng bất ngờ này dọa sợ đến nhảy dựng, có người thậm chí quay sang màn hình mà nôn mửa ngay tại chỗ.
[Aaaaa! Dm! Anh ta đang làm gì thế này!]
[Tại sao lại giết đứa bé này!!!]
[Cầu xin phòng livestream làm người đi, đừng đặc tả bộ não ấy nữa, cả đời tôi không muốn ăn não heo nữa đâu.]
[Ai nói anh ta yếu, rõ ràng là kẻ điên mới đúng!]
[Là tui, là tui, xin lỗi, tui ói cmnl rồi.]
Trần Thăng: [“Người không phải người" là chỉ những NPC đã chết trong cốt truyện, không phải tất cả các NPC. Hành động giết NPC một cách vô lý như vậy hoàn toàn là tự tìm cái chết, người này thật sự không có đầu óc, vì thu hút sự chú ý mà gì cũng dám làm.]
Trần Thăng gõ xong, ném điện thoại đi, xem những người này phát sóng, thật sự là lãng phí thời gian của anh ta mà.
Cùng lúc đó, một chuỗi âm thanh thông báo liên tiếp vang lên.
[Đinh! Điểm sợ hãi +50]
[Đinh!Điểm sợ hãi +0.5]
[Đinh! Điểm sợ hãi +0.5]
[Đinh! Điểm sợ hãi +0.5]
...
Âm thanh thông báo vang lên liên tục, khiến trong lòng Phó Ngôn cảm thấy rất thoải mái. Chỉ trong vài giây, anh đã thu được 106 điểm sợ hãi.
Một nửa số điểm là do thằng nhóc kia đóng góp, phần còn lại có lẽ là từ khán giả trong phòng phát sóng.
Khán giả còn không sợ như NPC à?
Phó Ngôn vuốt cằm suy nghĩ.
Lúc này, cậu bé vẫn chưa chết hẳn, nó hoảng hốt nhìn Phó Ngôn, máu tươi phun ra từ miệng: "Tại... Tại sao? Anh..."
“Đừng giả vờ nữa, mày chết từ lâu rồi.”
Phó Ngôn kéo khăn quàng cổ của cậu bé ra, lộ ra vết sẹo gớm ghiếc trên cổ.
Vết sẹo được may bằng chỉ rất nhỏ, khâu dày đặc một vòng.
Rõ ràng là cổ của cậu bé đã đứt từ lâu, có người dùng chỉ và kim để khâu lại.
Với mức độ thương tổn như vậy, cậu bé hoàn toàn không thể là người sống.
Cậu bé: “Anh... Biết… Lúc nào...?”
Phó Ngôn là NPC trong phim kinh dị, ở một mức nào đó, anh và NPC ở đây có cùng nguồn gốc, vì vậy anh không chỉ có thể phân biệt người sống và người chết, mà còn phân biệt được sự sống chết của các NPC trong phó bản.
Ngay từ khi cậu bé bước vào phòng, anh đã biết.
Nhưng anh không nói ra, dù sao thì những "con cưng của trời" luôn mang theo "phần mềm hack" như vậy, nếu nói ra sẽ quá tự mãn, anh sợ làm người khác tức ói máu ấy chứ.
“Những người có não đều biết hết, trong phòng này nóng như vậy, mày còn mặc áo bông, đội khăn quàng, sao có thể là người bình thường được.” Phó Ngôn tuỳ tiện đưa ra một lý do đơn giản.
Khán giả trong phòng phát sóng vỡ lẽ.
[Hoá ra cậu bé mới là "người không phải người", tôi cứ tưởng nó là người sống!]
[Đúng vậy, trước đó khi người phụ nữ lau mồ hôi cho cậu bé, còn bảo nó bật điều hoà nữa.]
[Vậy có khi nào người phụ nữ biết cậu bé đã chết rồi, biết đâu cái cổ của cậu bé chính là bà ta may lại.]
[Ây gu! Tân thủ này có chút lợi hại đấy!]
[Ê mà, tôi cảm giác anh ta đang ám chỉ tôi ngu ngốc, nhưng tôi không có chứng cứ.]
[Tiếp theo giết người đàn ông, có phải sẽ qua được phó bản không?]
[Khoan đã... Phó Ngôn này đang làm gì vậy!!!]
Khán giả hít một hơi lạnh.
[Clm, tôi không nhìn nhầm chứ, anh ta... Anh ta thực sự đang đào não của cậu bé này...Dm, tôi ói trước đây.]
[Mặc dù cậu bé là "người không phải người", nhưng nó vẫn chưa chết hẳn! Đào não khi còn sống có phải quá tàn nhẫn không, nó còn giãy giụa cơ mà!]
[Phó Ngôn này chắc là biến thái rồi!]
[Để tôi xem ai sẽ ra tay, chắc chắn là một thánh mẫu rồi.]
[NPC ăn thịt người chơi, đâu có quan tâm có tàn nhẫn hay không.]
[Chuyện này đã thành quái vật ăn người rồi, lần đầu tiên thấy người ăn quái vật, mặc dù lý trí không thoải mái, nhưng tâm lý lại thấy thỏa mãn lạ kỳ.]
[Cạnh bên đó có một miếng chưa đào hết, tôi muốn giúp anh ta nạo một chút.]
[Lầu trên không nói thì tôi còn chưa để ý, thật sự làm người khác mắc chứng ám ảnh cưỡng chế luôn kìa.]
[Đừng nói nữa, tôi ói rồi, lại ói rồi, ọe…]
Phó Ngôn không quan tâm đến sức khỏe tâm lý của khán giả, anh ấn cổ của cậu bé, đào rất hăng say.
Mỗi lần đào một cái, anh nhận được 10 điểm sợ hãi, sướng đến tê người!
Tiếc là khi đào đến lần thứ 10, cậu bé không chịu nổi và chết hẳn rồi.
Phó Ngôn cảm thấy hơi “tiếc nuối”, chắc là do dao lớn quá.