"Xem giường mới của tôi thế nào!"
Hà Thư Dương: "Ừm... khá... đặc biệt."
"Đặc biệt chính là điều tôi cần."
Phó Ngôn rất hài lòng, vui vẻ hỏi: "Hai người đến đây, có việc gì không?"
Hà Thư Dương đáp: "Chúng tôi đến để tạm biệt. Cảm ơn anh đã cho ở nhờ, còn giúp tôi trong phó bản nữa. Sau này nếu có việc cần giúp đỡ, anh cứ nói một tiếng. Dù là núi đao hay biển lửa, tôi cũng sẽ giúp anh làm cho bằng được."
Phó Ngôn phẩy tay: "Đừng khách sáo thế."
Hà Thư Dương vừa định nói "Phải khách sáo chứ," thì nghe Phó Ngôn thản nhiên tiếp lời: "Cần gì phải nói sau này, bây giờ tôi có chuyện cần cậu giúp đây."
Hà Thư Dương: "..."
Thì ra câu "Đừng khách sáo" ấy là nói cho cậu nghe.
Được thôi!
Hà Thư Dương gật đầu: "Anh nói đi."
Phó Ngôn đưa chiếc giẻ lau cho Hà Thư Dương, vẻ mặt chân thành: "Giúp tôi lau giường nhé."
Hà Thư Dương: "... Được."
Cậu cởi giày, nhảy vào trong chiếc quan tài, vừa hì hục lau chùi vừa thầm than vãn.
Phó Ngôn thì bắt tréo chân, vừa chỉ huy Hà Thư Dương lau giường vừa nghiêng đầu quan sát Hà Thư Nguyệt.
Cô gái nhỏ ngồi xổm ngoài chiếc quan tài, cách xa nhất có thể, cúi gằm mặt, lặng thinh đưa giẻ lau cho anh trai, không dám nhìn về phía Phó Ngôn lấy một lần.
Từ lúc bước vào phòng đến giờ, Phó Ngôn chưa thấy Hà Thư Nguyệt ngẩng đầu lên.
Anh biết Hà Thư Nguyệt sợ mình. Trước đó từ đối thoại của tóc vàng và đám bạn, anh nghe nói cô từng trải qua vài chuyện không hay.
Có lẽ điều đó khiến cô không có cảm giác an toàn, sợ hãi những người đàn ông lạ mặt.
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc cô không thể vào phó bản?
Phó Ngôn không thích đoán mò, bèn hỏi thẳng: "Hà Thư Dương, sao em gái cậu không vào phó bản được?"
Hà Thư Dương dừng tay, quay sang nói với em gái: "Tiểu Nguyệt, ra ngoài xách giúp anh một xô nước."
Sau khi Hà Thư Nguyệt rời đi, Hà Thư Dương im lặng hồi lâu rồi đáp: "Mỗi người chơi đều có thiên phú riêng. Thiên phú của tôi là Sức Mạnh, còn của Tiểu Nguyệt là... Đồng Cảm."
"Đồng Cảm?" Phó Ngôn chống cằm, tỏ vẻ suy tư.
Hà Thư Dương gật đầu, nét mặt nặng nề như đang nhớ lại điều gì khủng khiếp: "Lúc đầu chúng tôi không hiểu 'Đồng Cảm' nghĩa là gì, cho đến khi Tiểu Nguyệt vào phó bản lần thứ hai. Vì lo em ấy gặp chuyện không hay, tôi muốn cùng vào phó bản với em ấy. Nhưng tôi không mua nổi thẻ liên kết. Đúng lúc đó, người của Phù Sinh Mộng Hoa đến chiêu mộ tôi. Tôi đã bán mình và Tiểu Nguyệt cho Phù Sinh Mộng Hoa với giá 30 điểm. Đây là quyết định mà cả đời này tôi hối hận nhất..."
Nói đến đây, Hà Thư Dương chìm trong sự tự trách.
Phó Ngôn kịp thời cắt ngang: "Này... nói thì cứ nói, nhưng tay đừng ngừng làm việc."
Hà Thư Dương: "..."
Cậu lau mặt, cảm giác áy náy vơi đi phần nào: "Phó bản đó có một NPC nữ bị sát hại. Cô ấy bị người ta móc mắt, cắt lưỡi, tra tấn đến chết. Oán khí của cô ấy rất sâu, vừa vào phó bản, Tiểu Nguyệt đã bị ảnh hưởng. Tôi không bao giờ quên được cảnh đó. Tiểu Nguyệt co giật ngã xuống đất, máu chảy ra từ thất khiếu, tự bóp cổ mình, nghiến răng cắn lưỡi, dùng hai ngón tay cố đâm vào mắt mình. Nếu không nhờ tôi khỏe, giữ chặt em ấy lại, thì có lẽ em ấy đã không thể sống sót ra khỏi phó bản đó. Cũng từ lần đó, chúng tôi mới hiểu tại sao thiên phú của em ấy lại gọi là 'Đồng Cảm'. Trải qua những gì người chết đã trải qua, cảm nhận những gì người chết đã cảm nhận."
"Thiên phú này đúng là hại người." Phó Ngôn chống cằm, gật gù: "Nhưng tôi thấy em gái cậu không giống chỉ có một thiên phú này."
"Ý anh là gì?" Hà Thư Dương nhảy ra khỏi quan tài, sốt sắng hỏi.
Phó Ngôn đáp: "Cậu không thấy vết thương trên tay em gái cậu à?"
Hà Thư Dương ngẩn người, lắc đầu.
Phó Ngôn chế giễu: "Cậu làm anh kiểu gì thế! Tối qua khi em gái cậu cõng cậu đến đây, tôi thấy trên cánh tay em ấy có vết thương, máu vẫn còn chảy, chắc là vết thương mới. Cạnh cửa hầm rượu còn có vài vũng nước đen bốc mùi thối, có lẽ là do thứ gì đó trong màn sương đen để lại. Tối qua, thứ trong màn sương có thể hút sinh khí. Những khóm hoa hồng ở cửa nhà tôi đều bị hút đến héo rũ. Em gái cậu bị chúng bắt được, vậy mà không hề hấn gì, chỉ bị thương ngoài da. Cậu không thấy điều này rất kỳ lạ sao?"
Hà Thư Dương lờ mờ hiểu ra, gật đầu: "Vậy nên...?"
Phó Ngôn: "Vậy nên tôi đoán rằng, ngoài thiên phú Đồng Cảm, em gái cậu có lẽ còn sở hữu một loại thiên phú phòng ngự, giống như phòng ngự pháp thuật hay phòng ngự ma thuật trong game ấy."