Cậu bé vừa rời đi, người phụ nữ đã chộp lấy tay của Phó Ngôn.
"Ngôn nhi, con phải giúp mẹ!"
Bàn tay của bà ta lạnh ngắt, trắng bệch, kẽ tay còn dính đầy bụi bẩn màu đỏ thẫm.
Bà ta nắm chặt lấy tay Phó Ngôn, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Phó Ngôn theo phản xạ hất tay bà ta ra. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của người phụ nữ, anh nghiêm nghị trách móc:
"Mẹ chưa rửa tay."
Người phụ nữ: "..."
Người xem: "..."
[Không phải đâu, đến lúc này rồi mà còn bận tâm chuyện đó hả?]
[Sắp chết tới nơi còn cầu kỳ làm gì, đàn ông con trai mà kiểu cách quá.]
[Tân thủ này ngốc đến mức buồn cười.]
[Nếu tôi là NPC, tôi giết khứa này ngay tại chỗ luôn ấy.]
Biểu cảm kinh hãi trên gương mặt người phụ nữ đông cứng lại. Một lúc lâu bà ta không biết phải phản ứng thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Phó Ngôn phá tan bầu không khí. Anh lau tay vào áo, phối hợp tiếp lời với vẻ hờ hững:
"Ồ? Chuyện gì cơ?"
Chuyện gì cơ? Anh còn dám hỏi chuyện gì?
Tất cả bầu không khí kinh dị khó nhọc dựng lên đều tan biến.
Người phụ nữ đảo mắt, chỉ có thể cứng rắn tiếp tục theo kịch bản:
"Cha con... Ông ấy không phải người. Tối qua ông ấy lại đánh mẹ. Trong lúc phản kháng, mẹ vô tình dùng dao giết chết ông ấy. Mẹ sợ quá, không dám báo cảnh sát, liền chặt ông ấy ra thành từng khúc rồi xả xuống cống. Nhưng sáng nay... Sáng nay ông ấy lại xuất hiện, không tổn thương gì, còn cười với mẹ. Cha con chưa bao giờ cười như vậy với mẹ. Ông ấy không phải người, chắc chắn là ma quỷ."
"Mẹ muốn con làm gì?" Phó Ngôn tiếp tục phối hợp, không còn cách nào khác. NPC này tương tác quá kém, chỉ cần lạc nhịp một chút là lại lộ vẻ ngu ngơ.
"Quỷ sẽ sợ hung khí đã giết chết nó. Chỉ cần dùng hung khí đó giết ông ấy thêm một lần nữa, ông ấy sẽ tan biến mãi mãi."
Người phụ nữ rút từ sau lưng ra một con dao gọt hoa quả, đưa cho Phó Ngôn, trên mặt lộ ra nụ cười điên dại:
"Mẹ muốn con tự tay giết ông ấy. Mẹ muốn tận mắt nhìn ông ấy tan biến. Con sẽ giúp mẹ, đúng không?"
Phó Ngôn khẽ xoay ngón tay cầm lấy quả táo, gật đầu qua loa: "Ừm."
[Anh ta mù à, không thấy vết hằn sâu trên cổ người phụ nữ kia sao?]
[Anh ta không mù, anh ta ngu!]
[Rõ ràng người phụ nữ này mới là kẻ nói dối. Chỉ cần giết bà ta là qua cửa rồi.]
[Tân thủ này đúng là chẳng biết suy nghĩ, thằng bé con đã nói mẹ nó chết rồi, sự thật cũng chứng minh mẹ nó đã chết, bằng chứng rành rành ngay trước mắt, thế mà anh ta lại không nhìn ra?]
[Tân thủ này tên Phó Ngôn đúng không? Thôi rồi, tôi tuyên bố anh ta xong đời rồi, giải tán thôi!]
Dù miệng thì nói vậy, nhưng phần lớn khán giả vẫn không rời đi, muốn ở lại xem Phó Ngôn sẽ chết thế nào.
Phó Ngôn đang nói chuyện với người phụ nữ thì đột nhiên bà ta túm lấy cánh tay anh, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía cửa.
Phó Ngôn thản nhiên giằng tay ra khỏi tay bà ta, theo ánh mắt bà nhìn lại. Một người đàn ông trung niên với nụ cười thân thiện đang đứng ở cửa, mỉm cười nhìn họ.
Người đàn ông trung niên đó chính là người chồng đã chết mà người phụ nữ nhắc đến.
Ông ta tháo cà vạt, cười hòa nhã hỏi: "Hai mẹ con nói gì vậy?"
Người phụ nữ sợ hãi nhìn ông, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên: "Không... Không nói gì cả..."
"Thật không?" Người đàn ông quấn cà vạt quanh hai tay, nở nụ cười khó hiểu nhìn Phó Ngôn.
Người phụ nữ kéo tay áo Phó Ngôn, vẻ mặt lo lắng.
Phó Ngôn nhét quả táo vào túi quần, mỉm cười nói với người đàn ông: "Không phải, bà ta nói rằng tối qua bà ta đã giết ông rồi, bây giờ ông là ma, bảo tôi chém chết ông."
[Tân thủ này bị thiếu não à, cái gì cũng nói toạc ra thế!]
[Tôi chịu nổi rồi, game tuyển tân thủ có thể chú ý chất lượng một chút được không? Đừng kéo ai cũng vào như vậy.]
[Mẹ nó, xem mà tôi muốn đau tim luôn!]
Nghe xong lời Phó Ngôn, sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi. Ông ta đẩy Phó Ngôn ra sau lưng, cảnh giác nhìn người phụ nữ: "Con đừng nghe bà ta nói bậy, người phụ nữ này không phải mẹ con. Sáng nay cha mơ màng mở mắt ra, phát hiện mẹ con treo cổ chết trong tủ quần áo. Thân thể vẫn còn ấm nhưng đã ngừng thở. Cha hoảng sợ, vội gọi báo cảnh sát. Nhưng khi mở cửa phòng ngủ, lại thấy mẹ con cầm dao làm bếp đứng ở cửa, cười gọi cha ăn cơm, còn xác trong tủ quần áo thì biến mất không dấu vết."
[Trời đất, lại thêm một lời khai nữa, vậy rốt cuộc ai là kẻ nói dối?]
[Tôi nghĩ là người mẹ, vì thằng bé và người cha đều nói mẹ nó chết rồi, hơn nữa trên cổ bà ta rõ ràng có vết dây siết.]
[Nhưng ông cha cũng đáng nghi, không thấy động tác quấn cà vạt trên tay ông ta quá thuần thục sao? Thằng bé cũng nói mẹ nó bị ông ta siết cổ mà chết.]