“Trở thành Cố Dao!” Hà Thư Dương đáp chắc nịch.
“Trả lời đúng, được 1 điểm.” Phó Ngôn gật đầu.
Hà Thư Dương bất giác nhớ lại khi mới vào phó bản, Phó Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào cô gái áo phản quang. Lẽ nào ngay từ đầu anh đã biết cô ta không phải người?
“Có phải từ đầu anh đã biết cô ta không phải người nên mới nhìn cô ta chăm chú như vậy không?”
Phó Ngôn im lặng vài giây: “...”
Tên nhóc này chuyện khác thì ngu ngốc, nhưng hễ liên quan đến anh thì đoán đâu trúng đó.
Nhưng bảo anh thừa nhận á? Không bao giờ! Đánh chết cũng không nhận!
“Không phải đâu, tôi chỉ thấy cô ta xinh thôi.”
“...” Hà Thư Dương nghẹn lời.
Lưu manh!!!
“Vậy giờ chúng ta đi tìm Cố Linh à?”
“Không phải, đi chơi chút đã.”
“...”
Đêm nay còn chưa đủ "chơi lớn" sao đại ca?
***
Khi Phó Ngôn từ phòng thí nghiệm hóa học đẩy ra một xe đầy rượu cồn và chất dễ cháy, Hà Thư Dương hoàn toàn tuyệt cmn vọng.
Một cây nến thôi đã đủ điên rồ rồi, vậy mà giờ đây... Anh định đốt cháy cả phó bản hay gì?
Phó Ngôn đẩy xe rượu cồn đến sân bóng rổ cũ kỹ đã bị bỏ hoang từ lâu. Xung quanh là hàng rào gỉ sét, mặt đất thì ngập đầy lá khô và cỏ úa.
Ừm, đúng là nơi lý tưởng để làm... BBQ.
Món chính tối nay: Quái vật xiên nướng.
Phó Ngôn chất hết các chất dễ cháy thành một đống lớn, tạo thành một đống lửa trại đơn giản. Khi ngọn lửa bùng lên, tia lửa văng tung tóe, sáng rực cả sân.
Anh đưa phần rượu cồn còn lại cho Hà Thư Dương, nói: "Bữa tối giao cho cậu đấy, bếp trưởng Hà."
Hà Thư Dương bất lực gật đầu. Đến mức này rồi, cậu chỉ có thể làm khùng làm điên theo ông thần này thôi.
Chẳng bao lâu sau, tiếng gào rú vang lên, lũ quái vật ùn ùn kéo đến theo ánh lửa. Đợt này có khoảng hơn 10 con, chúng vừa rú lên những tiếng quái dị vừa lao về phía Phó Ngôn.
Phó Ngôn không hề nao núng, con nào đến thì tiếp con nấy, mỗi cú đấm của anh đều chuẩn xác và đầy uy lực.
Dưới cú đấm của anh, tay chân quái vật bay tứ tung, não, ruột, gan, phổi văng đầy sân, tạo thành một bức tranh hỗn loạn đầy màu sắc ghê rợn.
[Đinh! Điểm sợ hãi +70]
[Đinh! Điểm sợ hãi +70]
[Đinh! Điểm sợ hãi +70]
[Đinh! Điểm sợ hãi +70]
Mỗi khi hạ gục một con, Phó Ngôn đều ném nó vào đống lửa ở sân bóng rổ. Hà Thư Dương đứng bên phụ trách đốt xác. Gặp con nào chưa chết hẳn, cậu không ngần ngại bồi thêm vài nhát dao.
Ban đầu, Hà Thư Dương còn run sợ nhưng dần dần, cậu trở nên tê liệt cảm xúc luôn. Đến khi tay cầm dao hạ xuống, trên mặt cậu đã thấp thoáng vẻ điên loạn như chính Phó Ngôn.
Trong ánh lửa bập bùng, Phó Ngôn đứng sừng sững, toàn thân nhuốm đầy máu, ánh mắt lạnh băng, trông chẳng khác gì một ác thần từ địa ngục.
[Là ai? Ai bảo Thần Phó lần này ôn hòa hơn đâu bước ra đây? Não quái nổ tung sắp văng tới trên mặt tôi luôn rồi nè!]
[Tay chân bay khắp nơi, chẳng khác gì so với việc nạo não trước đây cả!]
[Trước đây Thần Phó làm nghề gì mà áp lực lớn thế này?]
[Có khi là lập trình viên nhỉ? ]
[Không đời nào! Lập trình viên làm gì có nhiều tóc thế!]
Đến khi Phó Ngôn tung cú đấm hạ gục con quái vật cuối cùng, hệ thống báo rằng anh đã thu được tổng cộng 2870 điểm sợ hãi.
Cộng thêm số quái vật trong thư viện, Phó Ngôn tổng cộng đã tiêu diệt 49 con, thu về 3355 điểm sợ hãi.
Ngoại trừ "Cố Dao" sử dụng thân thể của "Cố Linh", tất cả những quái vật khác đều đã đóng góp trọn vẹn 100 điểm sợ hãi mỗi con.
Đúng là phó bản đông người thật đáng giá.
Giờ mọi chuyện đã gần xong, chỉ còn lại mục tiêu cuối cùng.
Phó Ngôn giơ cao ngọn đuốc, hướng về phía sân vận động tối om mà hét lớn: "Cố Linh, cô tự đến đây, hay để tôi đi bắt cô?"
Hà Thư Dương ngạc nhiên: "Anh gọi thế cô ta có nghe được không? Hay để tôi đi lấy loa cho anh?"
Phó Ngôn: "Cô ta nghe thấy rồi."
Quả nhiên, ngay sau đó, từ phía xa sân vận động, một người phụ nữ khoác áo khoác màu xanh dạ quang chậm rãi bước tới. Khuôn mặt cô ta xinh đẹp, trên sống mũi có một nốt ruồi đen.
Cô ta mỉm cười nhìn Phó Ngôn: "Sao anh biết là tôi?"
Từ lần đầu nhìn thấy cô ta, Phó Ngôn đã biết rồi. Cũng vì lý do đó mà anh mới đánh gã tóc vàng để kiểm chứng xem mình đã vào phó bản hay chưa.
Nhưng mấy chuyện này, anh không định giải thích với cô ta.
Phó Ngôn nhếch môi: "Tôi thông minh mà."
Cố Linh gật đầu, tiếp lời: "Anh đúng là rất thông minh. Tôi biết anh muốn rời khỏi phó bản này, nhưng thật ra anh không cần giết tôi cũng có thể thoát được."
Phó Ngôn cười đầy hứng thú: "Ồ? Nói thử xem."
Cố Linh tiến lại gần, cởi áo khoác ra, để lộ dáng người uyển chuyển, đầy đặn. "Chỉ cần anh để thằng ngốc kia chết thay tôi, tôi sẽ thuộc về anh. Tôi có thể cùng anh rời khỏi phó bản, mãi mãi ở bên anh."