Npc Phim Kinh Dị Phát Điên Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 26: Map 2: xem có thứ gì đáng giá không, tiện tay mang đi

Chương Trước Chương Tiếp

Phó Ngôn đáp, rồi kéo tay Hà Thư Dương chạy thục mạng.

Không còn ánh sáng từ ngọn lửa thu hút, lũ quái vật nhanh chóng mất dấu mục tiêu.

"Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Hà Thư Dương vừa chạy vừa hỏi.

"Cậu có biết cô gái ánh áo phản quang đi đâu không?" Phó Ngôn hỏi lại.

"Lúc nãy thấy cô ấy với gã đàn ông kia đi về phía nhà thi đấu."

Phó Ngôn rút tờ báo trong túi ra, tiện tay lau máu dính trên tay: "Đi, chúng ta đến nhà thi đấu."

"Không phải anh định thừa dịp trời tối, gió lớn để làm gì với cô ta đấy chứ?" Hà Thư Dương nghi ngờ.

Phó Ngôn đưa cuốn nhật ký cho Hà Thư Dương: "Cậu đoán đúng rồi."

"Cái gì đây?" Hà Thư Dương nhận cuốn nhật ký, vừa đi vừa lật xem. "Ê, chờ chút! Anh đi chậm lại! Tôi không theo kịp!"

***

Bên trong nhà thi đấu.

Gã đàn ông áo phản quan kéo người phụ nữ cùng đi vào phòng chứa dụng cụ thể thao. Hắn ta cẩn thận kiểm tra khắp nơi, xác nhận rằng ngoài hai người ra không còn ai khác, sau đó khóa chặt cửa.

Khóa xong, hắn ta vội vàng lao về phía người phụ nữ, đè cô ta xuống tấm đệm và thô bạo xé rách quần áo của cô ta.

Hắn ta vốn làm nội dung livestream gây sốc 18+, thu hút view. Người phụ nữ này đã đi theo hắn ta được hơn hai tháng. Tuy nhan sắc cô ta chỉ ở mức trung bình, nhưng thân hình rất quyến rũ, vì thế xuất hiện rất nhiều trên các buổi phát sóng.

Nhưng hôm nay, dường như cô ta không chịu phối hợp.

Chẳng qua như vậy cũng tốt, càng kích thích hơn.

Gã đàn ông lóe lên ý nghĩ muốn cưỡng bức, hắn ta cưỡi lên người cô gái, giáng một cái tát mạnh đến nỗi khiến đầu cô ta vẹo sang một bên: “Đồ đĩ ! Ngoan xem nào!”

Hắn ta ra tay rất mạnh, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên họ “chơi trò này”, vì vậy hắn ta không thấy có gì bất thường.

Nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt hắn ta trợn tròn, tràn ngập kinh hoàng.

Chỉ thấy ngay trước mắt, một con quái vật có làn da đen sì, tứ chi gầy guộc nhưng dài ngoằng, cùng cái miệng rộng hoác như chậu máu, đang chui ra khỏi cơ thể người phụ nữ.

“Quái...”

Hắn ta còn chưa kịp hét lên trọn câu thì đã bị con quái vật cắn đứt đầu.

***

Khi Phó Ngôn và Hà Thư Dương đến nơi, trong phòng chỉ còn lại một xác chết không đầu. Nhưng chỉ cần nhìn vào trang phục, họ ngay lập tức nhận ra đó là gã áo phản quang.

“Hắn bị quái vật ăn mất rồi sao?” Hà Thư Dương hỏi.

“Rất rõ ràng.” Phó Ngôn ngồi xổm xuống kiểm tra xác chết.

“Còn cô gái kia đâu?” Hà Thư Dương quay lại nhìn, bắt gặp Phó Ngôn đang lục lọi ví của gã đàn ông, liền hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Xem có thứ gì đáng giá không, tiện tay mang đi.” Phó Ngôn đáp tỉnh bơ.

“...” Hà Thư Dương thật sự không biết câu nào của anh là thật, câu nào là đùa!

“Lại đây mà xem.” Phó Ngôn gọi cậu lại, đưa cho cậu một tấm ảnh.

Trong ảnh là một đôi tình nhân mặc áo khoác phản quang xanh giống hệt nhau. Gã đàn ông chính là kẻ nằm trên sàn, nhưng người phụ nữ trong ảnh lại không phải cô gái mà họ thấy trong phó bản.

Người phụ nữ trong ảnh vóc dáng đẹp, nhưng gương mặt lại kém xa người trong phó bản.

“Sao lại có hai cô gái áo phản quang? Ai mới là thật đây?” Hà Thư Dương khó hiểu.

“Người thì có thể nói dối, nhưng vật thì không.” Phó Ngôn lạnh nhạt đáp.

“Ý anh là người trong bức ảnh mới là thật? Thế chẳng lẽ gã đàn ông này mù à? Bạn gái bị thay thế mà cũng không biết?”

“Có lẽ những gì hắn nhìn thấy về ‘cô gái ánh áo phản quang’ khác với những gì chúng ta thấy.” Phó Ngôn khẽ cười. “Cậu còn nhớ khi ở ngoài cổng trường, lúc tôi đá tên tóc vàng không?”

Hà Thư Dương gật đầu.

Không chỉ nhớ, mà còn cảm thấy rất hả hê nữa! Nếu không vì chưa vào phó bản, cậu cũng muốn tự tay xử lý gã đó

“Lúc đó, tôi dùng toàn lực để đá chết hắn, nhưng không nghe thấy âm thanh thông báo từ phó bản.”

“Ý anh là gì? Lúc ấy chúng ta đã ở trong phó bản rồi sao?” Hà Thư Dương ngạc nhiên.

Phó Ngôn gật đầu xác nhận.

“Bảo sao lúc đó tôi cảm thấy âm thanh thông báo phó bản có gì đó sai sai, hóa ra tất cả đều là trò lừa của phó bản này! Nhưng tại sao nó phải làm thế?”

“Để che giấu danh tính của ‘cô gái áo phản quang’.”

“Vậy cô gái mà chúng ta thấy là ai?”

“Đã xem nhật ký tôi đưa cho cậu chưa?”

“Rồi...” Hà Thư Dương chợt hiểu ra. “Cô gái áo phản quang là Cố Dao!”

Phó Ngôn phũ phàng chỉnh lại: “Là Cố Linh!”

“Không thể nào! Mặt Cố Linh có bớt đen mà!” Hà Thư Dương cãi.

“Vậy cậu nghĩ ai đã viết cuốn nhật ký đó?”

“Cố... Cố Linh?” Hà Thư Dương lắp bắp.

Phó Ngôn lật lại cuốn nhật ký, chỉ cho cậu xem: “Nhật ký này là của Cố Linh. Năm 2011, cô ấy ngưỡng mộ Cố Dao. Đến năm 2013, cô ấy ghét Cố Dao. Năm 2014, cô ấy viết rằng ước muốn của cô ấy đã thành sự thật. Một người vừa ngưỡng mộ vừa ghét Cố Dao, thì điều ước của cô ta là gì?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️