"Nghi lễ à..."
Phó Ngôn cầm cây nến, bước đến khu vực chứa sách về tôn giáo.
Khu sách tôn giáo không lớn, chỉ chiếm một bức tường. Anh rà soát từng cuốn, cho đến khi phát hiện một cuốn nhật ký cũ kỹ nằm trong góc cuối cùng. Ánh nến chiếu qua, lộ ra những vệt máu khô sẫm màu trên bìa.
Manh mối này không thể rõ ràng hơn.
Phó Ngôn rút cuốn nhật ký ra và mở nó.
Bên trong không hề có một chữ.
Anh đưa cuốn nhật ký lên gần ngọn nến, để ánh lửa chiếu vào bề mặt.
Từng dòng chữ đỏ sẫm, kinh hoàng hiện lên:
[Ngày 1 tháng 9 năm 2011, hôm nay là ngày đầu tiên nhập học.]
[Ngày 2 tháng 9 năm 2011, mọi người đều thích Cố Dao.]
[Ngày 3 tháng 9 năm 2011, tôi rất ghen tị với Cố Dao.]
[Ngày 6 tháng 5 năm 2012, tôi nghe thấy họ lén gọi tôi là đồ xấu xí, Cố Dao cũng cười nhạo tôi cùng họ. Rõ ràng chúng tôi là người một nhà.]
[Ngày 25 tháng 10 năm 2013, tôi ghét Cố Dao!]
[Ngày 22 tháng 3 năm 2014, tôi ghét bọn họ, tại sao họ không chết đi?! Chết đi! Chết đi! Chết đi!]
Từ đó trở đi, chủ nhân của cuốn nhật ký không viết thêm dòng nào.
Nhưng trên những trang giấy, bằng bút đỏ, người đó đã liên tục viết đi viết lại hai chữ: "Chết đi", "Chết đi."
Cho đến ngày 4 tháng 4 năm 2014, cuốn nhật ký được cập nhật:
[Tôi là một kẻ bị ruồng bỏ, nhưng thần linh của tôi không từ bỏ tôi. Chỉ cần tôi hiến tế 49 mạng người, tôi có thể đánh thức Ngài. Ngài sẽ ban phúc lành, biến ước mơ của tôi thành hiện thực.]
[Ngày 5 tháng 4 năm 2014, nghi lễ hiến tế đã thành công, tôi đã đạt được điều mình mong muốn, nhưng…]
Cuốn nhật ký dừng lại tại đây, không có thêm nội dung nào nữa.
Phó Ngôn đã xâu chuỗi mọi sự kiện, ghép lại toàn bộ câu chuyện. Giờ chỉ còn một chi tiết cần được xác nhận.
Phía bên kia, tình trạng của Hà Thư Dương ngày càng tệ, sắp chịu không nổi rồi. Để giúp Phó Ngôn có một “môi trường đọc thoải mái”, cậu đã thu hút toàn bộ sự chú ý của lũ quái vật.
Lũ quái vật cũng bị cậu chọc tức. Nếu lúc đầu chúng nhắm vào Hà Thư Dương chỉ vì thấy dễ bắt nạt, thì giờ đây chúng thật sự muốn giết chết cậu.
Làm gì có ai phiền phức đến mức độ khiến cả những kẻ xung quanh cũng trở nên phiền phức như vậy!
Hà Thư Dương chạy thục mạng, song lại vô tình đâm thẳng vào một ngõ cụt.
Trước mặt Hà Thư Dương là một bức tường cao ngăn lối, hai bên là dãy giá sách cao ngất. Trên mỗi giá sách, hai con quái vật đang ngồi xổm, nhe hàm răng sắc nhọn, thè ra chiếc lưỡi đỏ lòm, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ hung ác nhìn chằm chằm vào cậu.
Hà Thư Dương quay ngoắt người lại, định tìm đường thoát thân, nhưng vừa quay đầu đã đối mặt ngay với một cái miệng đầy răng nhọn hoắt khác.
Mà phía sau cậu, 5 con quái vật đang đứng đó, nhe hàm răng, miệng “cười” toe toét, ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khích.
Hà Thư Dương thậm chí còn ngửi được mùi tanh hôi đến buồn nôn bốc ra từ miệng chúng.
"Dm!"
Hà Thư Dương hoàn toàn hoảng loạn. Dù đã từng vượt qua 7,8 lần phó bản, nhưng đó đều là các phó bản cấp thấp 2 hoặc 3 sao. Cảnh tượng kinh khủng thế này, cậu chưa bao giờ gặp phải.
Cậu vội vàng nâng cao con dao găm, chuẩn bị khi bị quái vật cắn nát, chí ít cũng phải đâm thủng được bộ hàm đáng sợ của chúng.
Lũ quái vật từ từ tiến lại gần. Một trong số chúng há to cái miệng đầy răng, chuẩn bị cắn thẳng vào đầu Hà Thư Dương.
Ngay khoảnh khắc đó, một bóng người từ trên trời đáp xuống.
Là Phó Ngôn.
Anh nhanh nhẹn đáp xuống lưng một con quái vật.
"Bụp!"
Chỉ bằng một cú đấm, anh đã khiến đầu con quái vật “nở hoa”.
Máu bắn tung tóe, những mảnh não đầy tanh tưởi bắn thẳng vào mặt Hà Thư Dương.
Dòng máu nóng hổi, đậm mùi hôi thối, hòa cùng nhiệt độ của cơ thể quái vật, nhỏ xuống mặt Hà Thư Dương.
Phải diễn tả sao nhỉ...
Cảm giác... vẫn còn khá tươi mới...
[Đinh! Điểm sợ hãi +65]
Âm thanh thông báo vang lên trong đầu Phó Ngôn.
Anh tổng kết được một quy luật: Bất kể phó bản trước hay phó bản này, mỗi NPC tối đa chỉ có thể cung cấp cho anh 100 điểm sợ hãi.
Vậy nên con quái vừa bị anh đấm nổ đầu với 65 điểm sợ hãi hẳn là một trong đám “trẻ trâu*” xuất hiện trong hình dạng "khá kỳ quặc". Nếu không bóc lớp vỏ “trẻ trâu” ấy ra, anh suýt nữa thì không nhận ra nó.
(*Tiểu văn hóa Trung Quốc gồm những người di cư trẻ tuổi ở thành thị, thường có trình độ học vấn thấp, với kiểu tóc quá lố, trang điểm đậm, mặc trang phục lòe loẹt, đeo khuyên, v.v. Phong cách HKT đồ đó =)))
Sau khi giải quyết xong 1 con trẻ trâu, Phó Ngôn quay người, tung thêm một cú đấm xuyên thủng bụng một con quái vật khác.
[Đinh! Điểm sợ hãi +70]
Ừm... Con này thì anh không nhận ra nổi.
Xử lý xong lũ quái vây quanh Hà Thư Dương, Phó Ngôn phát hiện 2 con quái vừa bị anh đấm nổ đầu lại loạng choạng đứng lên như thể chưa hề hấn gì.
Hà Thư Dương cũng nhìn thấy, cậu lau lớp não vụn trên mặt, quay sang hỏi: "Giờ làm sao đây?"
"Chạy!"