Hai người đi qua từng dãy kệ, bước đến khu vực lưu trữ báo chí.
Hà Thư Dương lẩm bẩm: "Chỗ này ban ngày chúng ta cũng lật tung cả rồi mà?"
Phó Ngôn không trả lời ngay, thay vào đó lại đột nhiên hỏi một câu chẳng ăn nhập: "Cậu hồi phục thế nào rồi?"
"Vẫn ổn." Hà Thư Dương trả lời, tuy chỉ còn 5 điểm sinh lực, nhưng hiệu ứng phản phệ của cậu đã được giải trừ, nói chung tạm coi là ổn định.
Phó Ngôn khẽ gật đầu, giọng điệu nhẹ tênh: "Vậy thì tốt."
Nói xong, anh rút từ túi ra một cây nến và một chiếc bật lửa.
Hà Thư Dương nhìn thấy, mặt lập tức biến sắc, giọng run run: "Anh định làm... làm gì thế?"
Câu hỏi còn chưa kịp dứt, Phó Ngôn đã xoẹt một cái châm nến lên.
Trong giây lát, những tiếng động chói tai vang lên khắp nơi, âm thanh của những móng tay cào vào tường, "két... két..." nghe rợn cả người.
Không gian thư viện vốn im lặng nay càng thêm đáng sợ.
Hà Thư Dương căng thẳng nhìn quanh, qua ánh sáng leo lét, cậu mơ hồ thấy những cái bóng mảnh khảnh, dài ngoằng, trườn bò trong bóng tối. Bọn chúng nhìn chằm chằm về phía họ bằng ánh mắt đỏ rực, như đang chờ đợi con mồi.
"Anh... anh đang làm cái quái gì vậy?!" Hà Thư Dương gần như gào lên. Giọng cậu không giấu nổi nỗi run rẩy.
Quy tắc của thư viện là không được dùng lửa, thế mà tên này lại dám đốt nến?! Ai mà biết được cha nội này điên tới mức vậy chứ, tôi thề có chết cũng không dám vào phó bản với anh ta nữa đâu huhuhu!
Những cái bóng bắt đầu tiến lại gần. Hà Thư Dương không còn cách nào khác, phải rút dao găm ra, đặt ngang trước ngực phòng thủ.
"Giờ chúng ta làm gì đây?"
Ánh sáng bập bùng của cây nến hắt lên gương mặt của Phó Ngôn, làm hiện rõ từng đường nét tuấn mỹ. Trong ánh sáng đó, giọng anh vang lên, trầm thấp nhưng cũng đầy trêu chọc: "Không phải chúng ta làm gì, mà là cậu làm gì."
"Hả?!"
Ngay lúc Hà Thư Dương còn ngẩn người, Phó Ngôn thản nhiên giơ tay, đẩy mạnh cậu về phía những cái bóng đen.
"Á...! Đù má!!!"
[AAAAA! Thần Phó quá đỉnh luôn!]
[Ngọn lửa ấy, ánh mắt ấy, sao lại vừa điên vừa ngầu thế này!]
[Hà Thư Dương đúng là khổ, đi theo Thần Phó, ngày nào cũng bị đẩy ra làm lá chắn.]
[Tôi xin lạy! Thần Phó, đừng chỉ đẹp trai mà còn đáng sợ thế được không?]
[Đây không chỉ là livestream phó bản, đây còn là màn trình diễn tinh thần thép!]
Hà Thư Dương hoàn toàn không chuẩn bị gì, bị Phó Ngôn bất ngờ đẩy ra, suýt chút nữa đâm sầm vào một con quái vật.
Chỉ thấy con quái vật ấy có bốn chi dài ngoằng, toàn thân đen như than cháy, chiều cao gấp đôi người bình thường, đôi mắt đỏ rực, miệng há rộng đến tận mang tai. Những chiếc răng trắng nhởn, sắc như lưỡi cưa xếp san sát nhau, trông vô cùng đáng sợ.
"Đậu xanh! Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy!" Hà Thư Dương hét lên, đồng thời nâng dao găm chắn trước ngực, vừa kịp chặn đòn vuốt của con quái vật đang lao tới ngực mình. Quay người định chạy, cậu lại đụng phải một con khác.
Những con quái vật này móng vuốt dài nhọn, sắc bén đến mức chỉ cần lướt qua da là tạo ra một vết thương sâu hoắm.
Hà Thư Dương lợi dụng các giá sách để chạy trốn, nhưng đám quái vật này không chỉ có sức mạnh kinh hoàng mà tốc độ còn cực nhanh. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu đã bị chúng đuổi đến mức thở không ra hơi.
Trong lúc né tránh, cậu tranh thủ quay đầu nhìn Phó Ngôn, chỉ thấy anh vẫn thản nhiên đứng trước kệ báo, như thể đang nhàn nhã chọn sách vậy.
Hà Thư Dương không nhịn được gào lên: "Anh làm gì vậy đại ca? Tôi sắp không được rồi nè!"
Phó Ngôn đáp lại với vẻ mặt thản nhiên: "Đàn ông thì không thể nói mình không được."
Đến lúc này, số lượng quái vật truy đuổi Hà Thư Dương từ 2 con đã tăng lên 5 con. Cậu rõ ràng không đánh lại chúng, chỉ có thể dẫn chúng chạy lòng vòng khắp thư viện.
May mắn là thư viện đủ rộng để anh ta tạm thời không bị dồn vào đường cùng.
Điều làm Hà Thư Dương cảm thấy khó hiểu là, rõ ràng Phó Ngôn mới là người đốt nến, thu hút sự chú ý của bọn quái vật. Thế nhưng, lũ quái vật chẳng những không tấn công Phó Ngôn mà còn cứ nhắm vào cậu mà đuổi là thế méo nào chứ?
Chẳng lẽ ngay cả quái vật cũng biết Phó Ngôn là một kẻ không dễ chọc vào?
Trong khi đó, Phó Ngôn vẫn ung dung cầm nến, tỉ mỉ tìm kiếm. Cuối cùng, anh phát hiện một chồng báo cũ được gấp lại và để ở góc khuất.
Anh chắc chắn rằng chồng báo này không xuất hiện vào ban ngày, chỉ vừa mới hiện ra sau khi đèn tắt.
Phó Ngôn rút chồng báo ra, nhìn lướt qua ngày tháng in trên đó: Ngày 4 tháng 4 năm 2014.
Anh mở tờ báo, tìm thấy một bài viết nhỏ ở góc ít được chú ý.
Các từ khóa trong bài viết bao gồm:
Ngày 4 tháng 4 năm 2014
Sân vận động
49 người
Lửa
Nghi lễ
[Sự kiện này đã gây ra ảnh hưởng xã hội nghiêm trọng. Vui lòng theo dõi các báo cáo tiếp theo.]