Thôi Hạo vừa liên tục "bắn phá" trên mạng, vừa thầm cầu nguyện trong lòng.
"Trời cao phù hộ! Đừng để Thần Phó chết, chỉ cần còn thở ra khỏi phó bản là được. Cùng lắm thì anh ấy tàn phế, chứ chết là toi cả vốn lẫn lãi! Con đã đặt cược 50 điểm vào việc anh ấy vượt phó bản... Nếu thua, con đến cái quần xì cũng mất luôn đó chứ đừng nói tới cái nịt! Trời cao phù hộ! Thần linh phù hộ! Phật Tổ từ bi, A Di Đà Phật!"
Sau khi lẩm bẩm cầu nguyện, Thôi Hạo lại tiếp tục gõ phím với tốc độ ánh sáng để "xuất chiêu" trong cuộc chiến bình luận.
Đột nhiên, một thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại của cậu ta:
[Người dùng "Thủ lĩnh Thảo Nguyên Xanh" bị tố cáo vì nội dung bình luận có chứa quá nhiều từ "loz". Cảnh báo: Nếu tái phạm sẽ bị cấm bình luận trong 48 giờ.]
Thôi Hạo: “...”
[Dm! Là Thằng nào???? Thằng nào report tao???? Tao xxx! Mày xxxx! Đi mà xxxx! Đẻ con không có xx! X cả nhà mày, đồ xxx! Tao xxxxxxxxxxxxxxxx! Mày là một thằng ngu to xác x!]
Mà lúc này trong phó bản.
Trần Thăng tung ra cú đấm toàn lực, nhằm thẳng vào mặt Phó Ngôn.
Phó Ngôn không né tránh, trực tiếp đối quyền.
"Bùm!"
Hai nắm đấm va chạm phát ra tiếng nổ vang.
Mọi người nín thở, nghĩ rằng Phó Ngôn chắc chắn sẽ bị đánh bay.
Nhưng một cảnh tượng không thể tin được đã xảy ra: Chính Trần Thăng mới là người bị đánh bay!
"Rầm!"
Trần Thăng ngã mạnh xuống đất.
Tay áo của anh ta nổ tung, cánh tay bị bẻ gãy hoàn toàn. Phần xương trắng lộ ra, đâm xuyên qua lớp da, máu chảy không ngừng.
"Aaaaa—"
Trần Thăng nghiến chặt răng, cố không hét lên. Mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt, rơi thành từng giọt xuống đất.
Anh ta biết rõ: Cánh tay này hoàn toàn phế rồi.
Phó Ngôn khoanh tay trước ngực, thái độ ung dung như lúc nãy Trần Thăng còn đang "xem kịch vui": "Muốn dạy tôi quy tắc? Quy tắc của tôi chính là quy tắc."
[ A a a a a, Thần Phó ngầu vãi beep!]
[Em xxxxxxxxx! Idol của em đỉnh nóc kịch trần luôn má ơi!]
[Mấy câu trung nhị như vậy, mà từ miệng Thần Phó nói ra lại thấy ngầu lạ thường bây ơi!]
[Lầu trên, làm ơn gỡ kính lọc fan đi. Để tui: Aaaaaaaaa! Vì Thần Phó điên cuồng! Vì Thần Phó cuồng nhiệt! Vì Thần Phó mà đâm đầu vào tường! ]
[Lầu trên xóa giúp, để tôi hô: Aaaaaaaaa! Vì Thần Phó điên cuồng! Vì Thần Phó cuồng nhiệt! Vì Thần Phó mà đâm đầu vào tường!]
[Vậy Thần Phó là thiên phú sức mạnh sao?]
[Nhưng tốc độ anh ấy cũng rất nhanh mà!]
[Có khi nào là thiên phú sức mạnh và tốc độ, thiên phú kép không? ]
[Không biết nữa, nhưng dù sao trong bảng thông tin người chơi của livestream cũng ghi là thiên phú của Phó Ngôn chưa xác định.]
[Cái này mà là ẩn số hả? Quá lạ lùng luôn!]
[Ở người khác thì có lẽ khó hiểu, nhưng nếu đặt ở Thần Phó thì mọi thứ đều hợp lý, bởi vì anh ấy là người có giá trị tinh thần bằng 0 mà vẫn còn nhảy nhót khắp nơi.]
Trong phó bản, không khí trở nên ngột ngạt.
Trần Thăng nằm trên sàn, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn Phó Ngôn. Anh ta không thể tin rằng mình lại thất bại, hơn nữa là thất bại thảm hại đến thế.
Phó Ngôn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua nhóm người của Trần Thăng:
"Còn ai muốn dạy tôi quy tắc nữa không?"
Tất cả đều lùi lại một bước, không ai dám lên tiếng.
Lần này, không ai dám động đến anh thêm một lần nào nữa.
Trước khi rời đi, Phó Ngôn nhìn lướt qua người phụ nữ đang ngồi xổm bên cạnh gã đàn ông áo phản quang, cố gắng kiểm tra vết thương cho hắn ta, anh bình thản nói: "Định ra một phương châm giảng dạy đủ để tự bảo vệ mình, làm tròn nghĩa vụ của một giáo viên, thì các người sẽ không bị ăn thịt."
Nói xong, Phó Ngôn cùng Hà Thư Dương ung dung rời đi.
Không phải anh là người tốt, mà đơn giản chỉ là anh không muốn khi đang tìm manh mối vào buổi chiều thì phải quay lại đây để trừng phạt... à không, giáo dục học sinh.
Thời gian trong phó bản trôi với tốc độ khác hoàn toàn so với bên ngoài.
Trong cộng đồng, trời vẫn là ban ngày, nhưng ở đây thì đã đến giờ tắt đèn và đóng cửa ký túc xá.
Theo quy định, sau khi đèn tắt, học sinh không được phép rời khỏi phòng ngủ.
Trong khi đó, nhiệm vụ của các người chơi là tuần tra trong khuôn viên trường vào ban đêm.
Nói là tuần tra, nhưng không có địa điểm cụ thể nào được chỉ định cho họ.
Phó Ngôn dẫn theo Hà Thư Dương, một lần nữa quay trở lại thư viện.
Hà Thư Dương hốt hoảng nhìn Phó Ngôn, ánh mắt đầy kinh ngạc: "Chẳng phải chúng ta đã lục tung thư viện lúc ban ngày rồi sao? Có cái gì đâu chứ?"
Phó Ngôn hờ hững nhún vai: "Có những thứ chỉ thích xuất hiện vào ban đêm."
Hà Thư Dương ghé sát lại, hạ giọng hỏi: "Thứ gì cơ?"
Phó Ngôn nở nụ cười nhàn nhã, đầy vẻ trêu chọc: "Thiên tình duyên."
"..."
Hà Thư Dương lặng thinh, chỉ cảm thấy không thể giao tiếp nổi với người này. Ai đó làm ơn đến quản lý cái tên này giúp tôi được không?!