Áo phản quang thì ngược lại, giờ đây có Trần Thăng chống lưng, hắn ta chẳng còn sợ ai. Hắn ta nghĩ nếu phó bản này thành công, có khi hắn ta còn được gia nhập "Phù Sinh Mộng Hoa."
Trần Thăng khoanh tay, lùi lại nửa bước, đứng nhìn như đang chờ xem trò vui.
Phó Ngôn nhìn họ, cười nhạt: "Sao thế? Không ăn được thì phá cho hôi à? Quả là phong cách quen thuộc."
Trần Thăng cười lạnh: "Cậu mới vào, không hiểu quy tắc. May là tôi có thời gian dạy cho cậu thế nào gọi là luật chơi."
Áo phản quang bước lên, xắn tay áo, lộ ra bắp tay đầy cơ bắp: "Này nhóc, được Thần Thăng hỏi thăm là phúc phận của cậu rồi. Đừng được voi đòi tiên, biết điều thì nói ra, nếu không..."
Hắn ta không nói hết câu, nhưng ánh mắt đầy khiêu khích.
Tóc vàng đi chậm phía sau, tay đặt lên chuôi dao, đề phòng phản kháng.
Hà Thư Dương rút dao, đứng chắn trước Phó Ngôn.
Dù cơ thể vẫn còn yếu, song ánh mắt cậu đầy kiên định: "Phó Ngôn có ơn với tôi. Dù thế nào, tôi cũng không để các người động đến anh ấy."
Nhưng Phó Ngôn chẳng mảy may để tâm đến hành động của Hà Thư Dương, chỉ nhàn nhạt phất tay: "Tránh ra, đừng cản đường."
Nói xong, anh mạnh mẽ đẩy Hà Thư Dương sang một bên, rồi đột ngột tung chân đá thẳng vào tên tóc vàng. Cú đá mạnh đến mức tóc vàng bị hất bay vài mét, va mạnh vào kệ sách, phát ra tiếng "rầm" đầy chấn động.
Không dừng lại ở đó, Phó Ngôn xoay người nhanh như chớp, nắm lấy cánh tay của tên áo phản quang. Khuỷu tay anh vung lên, giáng thẳng xuống vai đối phương một cú cực mạnh, làm khớp vai của hắn ta phát ra âm thanh "rắc" đầy ghê rợn, trật khớp ngay lập tức.
Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Khi Trần Thăng kịp phản ứng, Phó Ngôn đã đứng trước mặt anh ta, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm như vực thẳm, mang theo khí thế áp đảo.
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng nụ cười trên môi lại đầy nhạo báng: "Bây giờ, anh muốn dạy tôi quy tắc nào hửm?"
***
Sau khi vượt qua phó bản tân thủ, người chơi sẽ được thưởng một thiên phú thiên phú từ hệ thống.
Thiên phú của Trần Thăng là "Lực Đại Vô Cùng", cho anh ta sức mạnh vượt trội hơn người bình thường. Trước đó, anh ta không trực tiếp ra tay với Phó Ngôn, một phần vì xem thường đối phương, phần khác để dò xét thiên phú của anh.
Dựa trên quan sát, Trần Thăng cho rằng thiên phú của Phó Ngôn là "Tốc Độ", một loại thiên phú hữu dụng khi chạy trốn, nhưng vô dụng trong chiến đấu.
Loại tốc độ này, chạy thì được, đánh thì đúng là gà mờ.
Nhìn cách Phó Ngôn ra đòn, anh ta chỉ thấy được một người có sức mạnh nhỉnh hơn chút so với người thường, hoàn toàn không đủ để uy hiếp anh ta.
Một kẻ tầm thường mà muốn thách thức anh ta sao? Nực cười.
Dù biết rằng ra tay với người mới có thể làm giảm danh tiếng, nhưng tình thế hiện tại không cho phép anh ta lựa chọn. Những người đi cùng chẳng ai đủ sức để đối phó với Phó Ngôn, buộc Trần Thăng phải đích thân ra tay.
***
Trần Thăng khởi động thiên phú "Lực Đại Vô Cùng", vận dụng toàn bộ sức mạnh, tung ra một cú đấm với 10 phần công lực.
Cú đấm này mang theo sức mạnh khủng khiếp, đủ để nghiền nát bất cứ thứ gì trên đường đi của nó. Ngay cả một người chơi thiên phú sức mạnh tương tự là Hà Thư Dương khi ở trạng thái đỉnh cao, cũng không dám đối đầu với một đòn như thế. Nếu Phó Ngôn bị trúng cú đấm này, nhẹ thì xương cốt vỡ nát, nặng thì chết ngay tại chỗ.
Ánh mắt Trần Thăng lạnh như băng, cú đấm xé gió lao thẳng tới Phó Ngôn. "Kết thúc rồi." Anh ta thầm nghĩ, đôi môi nhếch lên đầy khinh miệt.
[Tên Trần Thăng này ác thật! Dựa vào thiên phú sức mạnh của mình, đi khắp nơi bắt nạt tân thủ!]
[A a a! Đừng mà! Phó Ngôn của tôi ơi!]
[Trời ơi! Trời ơi! Tôi không dám nhìn nữa, Phó Ngôn chết thảm quá!]
[Ai bảo dám chửi Thần Thăng của chúng tôi, đáng đời!]
[Vào được một phó bản thôi đã không biết trời cao đất dày, còn dám gọi là Thần Phó nữa à? Hắn xứng sao?]
[Không có bản lĩnh mà còn thích tỏ vẻ, chết là đáng lắm! ]
[Đây chính là cái giá phải trả khi dám đối đầu với công hội của chúng tôi.]
[Cút đi mẹ mày đi thằng loz ở trên! Địt bố mày, còn thấy tự hào lắm cơ đấy! Công hội rẻ rách của chúng mày chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, danh tiếng thối nát từ lâu rồi! Còn mấy thằng mặt loz bợ đít là giỏi đâu ra đây! ]
[He he! Đứa ở dưới nóng mặt rồi, làm gì, Phó Ngôn là cha mày à? ]
[Tao chính là cha mày đấy, thằng chó ngu loz! Không phục thì vào phó bản solo đi! Tao xử cho mày quỳ xuống mà gọi tao là ông nội! ]
Thôi Hạo ngồi xổm trong nhà vệ sinh, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại nhanh như bay, hăng say "chiến đầu" với cư dân mạng. Trong khoản "xuất khẩu thành chương", cậu ta chưa từng thua ai bao giờ.
Dám nói xấu thần tượng của bố à? Bố chửi cho mày chết luôn!