***
Sau khi kết thúc tiết học, Phó Ngôn dẫn Hà Thư Dương rời khỏi tòa nhà giảng dạy, dứt khoát tiến thẳng đến phòng lưu trữ hồ sơ.
Trong không gian của phó bản, họ không có bất kỳ nhu cầu sinh lý bị động nào. Không cần ăn uống, cũng chẳng cần nghỉ ngơi, vì vậy họ không cần dừng lại để hồi sức.
"Chúng ta đến đây làm gì?" Hà Thư Dương thắc mắc.
"Tìm manh mối." Phó Ngôn đáp gọn.
Họ tìm thấy hồ sơ của các học sinh lớp 12/4 qua từng năm. Không nhiều lắm, chỉ có khoảng mười mấy tập.
Cả hai cùng nhau lật tìm.
Những bức ảnh trong hồ sơ khác xa so với hình ảnh học sinh họ vừa gặp trong lớp.
Hà Thư Dương lật vài trang, nhưng không nhận ra ai: "Nhiều thế này thì tìm kiểu gì đây?"
Cậu quay sang nhìn Phó Ngôn, chỉ thấy anh đang lật từng tập hồ sơ với tốc độ kinh hoàng, như thể chỉ cần lướt mắt qua là hiểu hết nội dung.
"Anh đọc nhanh vậy ư?"
Phó Ngôn gật đầu: "Ừ, cậu không biết làm thế à?"
Hà Thư Dương: "..."
Không hỏi thì thôi, hỏi chi để mang nhục vậy trời.
Vừa càu nhàu trong lòng, Hà Thư Dương vừa tiếp tục lật hồ sơ. Nhưng chỉ một lát sau, Phó Ngôn vỗ tay vào tập hồ sơ trong tay, nói: "Tìm được rồi."
"Nhanh vậy?"
Hà Thư Dương lập tức ghé sát lại, nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ. Cậu lật qua lật lại, nhưng không tìm thấy điểm nào giống với nhóm học sinh trong lớp.
"Đây mà là đám 'tóc xanh tóc đỏ' đó ư? Không thể nào!"
Những bức ảnh trong hồ sơ ghi lại hình ảnh học sinh mặc đồng phục chỉn chu, tóc tai gọn gàng, không nhuộm màu kỳ quái, khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ với nụ cười thanh xuân.
"Không thể nào! Chắc chắn không phải họ!"
Phó Ngôn giống như đã đoán trước phản ứng này, chỉ tay vào một bức ảnh. Trong đó là một nữ sinh với nửa khuôn mặt có vết bớt đen.
"Bất kể ngoại hình thay đổi thế nào, có những đặc điểm không thể biến mất."
Hà Thư Dương nhìn chằm chằm vào hồ sơ của cô gái: "Lớp 12/4, Cố Linh?"
Cậu cố gắng nhớ lại. Trong lớp học, dường như có một nữ sinh ngồi ở góc phòng, luôn cúi gằm mặt, không nói lời nào. Phần lớn khuôn mặt của cô đã bị hủy hoại, nhưng trên làn da còn sót lại có thể nhận ra chút dấu hiệu của một vết bớt màu đen.
Phó Ngôn lật qua các hồ sơ, phát hiện lớp học này là khóa nhập học năm 2011.
Tính toán nhanh, họ sẽ lên lớp 12 vào năm 2013.
Những học sinh này chưa kịp tốt nghiệp thì đã chết.
Điều đó có nghĩa là khoảng thời gian xảy ra cái chết tập thể nằm giữa tháng 9 năm 2013 và tháng 6 năm 2014.
"Với một vụ học sinh chết tập thể, báo chí nhất định phải đưa tin. Chỉ cần tìm các bài báo năm đó, chúng ta sẽ biết chuyện gì đã xảy ra."
Hà Thư Dương tiếp tục lật hồ sơ và phát hiện một chi tiết kỳ lạ: "Khoan đã, hồ sơ ghi rằng lớp có 50 học sinh, nhưng trong lớp chỉ có 49 người!"
Cậu đếm lại các hồ sơ, phát hiện đúng là chỉ có 49 tệp trong tay. Một hồ sơ đã bị ai đó lấy mất.
Phó Ngôn gật đầu: "Ừ.”
Trong lớp có 49 người, nhưng chỉ có 48 người đóng góp điểm sợ hãi cho anh. Thật sự là hơi quá đáng nha!
Sau khi xem hết hồ sơ, Phó Ngôn dẫn Hà Thư Dương đến thư viện.
Tại đây, họ gặp Trần Thăng và đồng bọn, bao gồm cặp đôi áo phản quang.
Đám Trần Thăng cũng đang lật tìm các bài báo.
Trước đó, bọn họ đã từng đến phòng lưu trữ hồ sơ, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về hồ sơ của nhóm học sinh.
Vì vậy, họ chỉ còn cách đến đây tìm kiếm báo chí, lật từng chồng báo cũ để xem có thông tin gì liên quan đến vụ học sinh chết tập thể hay không.
Phó Ngôn không để ý đến họ, tập trung vào khu vực báo từ tháng 9 năm 2013.
Nhưng khi lật tới tháng 3 năm 2014, anh phát hiện các tờ báo sau đó đã biến mất hoàn toàn. Mà trong khoảng thời gian từ tháng 9 năm 2013 đến tháng 3 năm 2014 cũng không có tin tức nào về cái chết tập thể.
Không tìm được manh mối, Phó Ngôn định rời đi. Nhưng đám Trần Thăng và đồng bọn lại đột nhiên chặn đường anh.
"Có chuyện gì?" Phó Ngôn hỏi thẳng.
Trần Thăng ngẩng cao đầu, giọng đầy vẻ kẻ cả: "Cậu đã tra được gì rồi? Nói ra, tất cả cùng hợp tác sẽ có lợi cho đôi bên."
Phó Ngôn nhướn mày: "Tại sao tôi phải nói cho anh?"
Trần Thăng nở nụ cười tự mãn: "Đây là một phó bản mới, tỷ lệ tử vong rất cao. Nếu hợp tác với tôi, chúng ta có thể cùng vượt qua."
Phó Ngôn gật gù: "Ồ, nghĩa là anh muốn 'hưởng chùa' thông tin của tôi?"
Sắc mặt Trần Thăng trở nên đen kịt. Anh ta là leader của "Phù Sinh Mộng Hoa," một công hội danh giá. Bình thường, biết bao người xun xoe lấy lòng anh ta.
Hôm nay, anh ta hạ mình mời chào một kẻ mới, vậy mà không những không được cảm kích, lại còn bị chế nhạo.
Trần Thăng ra hiệu bằng ánh mắt cho tóc vàng và người đàn ông áo phản quang.
Không nhận lời mời, vậy thì đừng trách anh ta không khách sáo “dạy” cho người mới biết thế nào là quy củ.
Tóc vàng và áo phản quang lập tức bao vây Phó Ngôn.
Tóc vàng vẫn còn nhớ nỗi sợ buổi sáng, nhưng không dám cãi lệnh Trần Thăng. Gã cắn răng bước tới, hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết.