Phó Ngôn nhìn cậu ta, chậm rãi đáp:
"Phá vỡ kỷ luật lớp học, xúc phạm giáo viên, phải phạt."
Ngay giây tiếp theo, tóc xanh bị Phó Ngôn túm lấy cổ áo, nhấc bổng lên chỉ bằng một tay.
Chân cậu ta đạp loạn xạ trong không khí, miệng ngoác ra, để lộ hàm răng nhọn hoắt như răng cưa, còn dính vết máu và thịt của đầu trọc.
"Đồ mặt trắng! Tao sẽ ăn thịt mày! Ăn mày!"
Phó Ngôn khẽ nhíu mày:
"Dạy mãi không sửa, lại còn sai chồng sai."
Anh lôi tóc xanh đến bên cửa sổ, mở tung cửa, rồi nhét cậu ta ra ngoài, treo ngược cậu ta lơ lửng bên ngoài tòa nhà.
[Đinh! Điểm sợ hãi +10]
Tóc xanh bắt đầu hoảng loạn. Cậu ta hét to: "Thầy… thầy đây là mưu sát! Thầy vi phạm đạo đức nghề giáo rồi!" Dù lời nói của tóc xanh nghe rất cứng cỏi, nhưng trong lòng cậu ta lại không hề chắc chắn. Cậu ta không hiểu tại sao mọi chuyện đã đến mức này mà tên "mặt trắng" kia vẫn chưa kích hoạt điều kiện tử vong.
Phó Ngôn mỉm cười lạnh lùng: "Tôi đã nói rồi, quy tắc của tôi chính là quy tắc. Phá vỡ quy tắc thì xuống dưới mà đứng."
Dứt lời, anh buông tay.
"Aaaaa—!"
"Bụp!"
Tóc xanh lao đầu xuống đất từ tầng 13. Đầu cậu ta cắm thẳng vào ngực, máu me bắn tung tóe.
[Đúng là phong cách của Thần Phó.]
[Dm, tạ ơn trời vì sáng nay tôi chưa ăn gì.]
[Thần Phó: Nhìn xem, tao làm chúng mày phát gớm chưa?]
Phó Ngôn tựa người vào khung cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống:
"Ê ku! Chết chưa?"
Bên dưới, tóc xanh ho sặc sụa vài tiếng, dùng tay kéo đầu ra khỏi ngực, lắp bắp đáp: "Chưa... chưa chết."
Phó Ngôn ra lệnh, giọng thản nhiên: "Chưa chết thì leo lên đây đứng phạt!"
Tóc xanh: "..."
Hổng ấy coi như tui chớt rồi được khum! ლ('꒪д꒪')ლ
Hành động của Phó Ngôn khiến các người chơi khác ngơ ngác ngỡ ngàng thiếu điều muốn bật ngửa.
Trần Thăng cuối cùng cũng nhận ra: Lời giải thích của Phó Ngôn không phải bịa đặt. Giáo viên Văn thật sự chết vì không làm tròn trách nhiệm giảng dạy.
Nhưng hành động của Phó Ngôn, như việc ném học sinh ra ngoài cửa sổ, lại không vi phạm quy tắc. Điều này khiến anh ta tự hỏi: Rốt cuộc ranh giới của "trách nhiệm giáo viên" được định nghĩa thế nào?
Có phải nó liên quan đến phương châm giảng dạy mà mỗi người đặt ra?
Lúc này, tóc xanh đã bò trở lại tầng 13. Lần này, trước khi vào phòng, cậu ta cẩn thận gõ cửa: "Thầy ơi..."
Phó Ngôn nhướn mày, giọng điệu đầy trêu chọc: "Đã nghĩ ra từ gì để miêu tả giáo viên chưa?"
Tên mặt trắng này thật ghi thù! Tóc xanh thầm nghĩ, nhưng không dám biểu lộ ra mặt. Cậu ta thực sự không muốn leo cầu thang thêm lần nào nữa.
Hít sâu một hơi, cậu ta nói liến thoắng: "Thầy Phó tài cao học rộng, yêu nghề tận tụy, trách nhiệm đến cùng, là tấm gương sáng trong ngành giáo dục."
Phó Ngôn chống tay lên bàn, nhìn cậu ta với vẻ mặt tiếc nuối: "Nhảy đi."
Tóc xanh: "..."
Lần thứ hai bò lên, cậu ta không đợi Phó Ngôn mở miệng, đã tranh thủ nói trước: "Thầy Phó đẹp trai phong độ, ai gặp cũng yêu, hoa gặp cũng nở."
Sau khi nói, cậu ta nuốt khan, chờ đợi "án tử" của Phó Ngôn.
Phó Ngôn bước tới gần, xoa đầu tóc xanh với vẻ mặt đầy “nhân từ”, nở một nụ cười hài lòng: "Được rồi, ngoan từ sớm có phải tốt hơn không? Ra cuối lớp đứng phạt đi."
Tóc xanh thở phào, cảm giác như vừa sống sót sau một trận tử chiến
Nhưng rõ ràng tui mới chính là quái vật mà! (ಥ ̯ ಥ)
Học sinh trong lớp nhìn Phó Ngôn, người mà rõ ràng còn đáng sợ hơn cả những con quái vật, chỉ biết cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.
Dù sao thì chẳng ai muốn trở thành người tiếp theo được trải nghiệm cú nhảy từ cửa sổ.
[Tóc xanh này, cậu không bao giờ hiểu được cậu “may mắn” thế nào đâu.]
[Còn nhớ NPC bị Thần Phó xoa đầu lần trước không? Cỏ trên mộ chắc cao tới hai mét rồi nhỉ.]
[Lần này Thần Phó thật sự rất nhân từ.]
Trong phó bản, Phó Ngôn đứng trên bục giảng, hài lòng nhìn lớp học đã trở nên ngay ngắn, trật tự: "Do giáo viên Văn đã bị các em ăn mất, nên thời gian còn lại hôm nay chúng ta sẽ học... Thể dục."
Nhìn lên đồng hồ, anh thong thả nói: "Còn 15 phút nữa. Chúng ta sẽ chơi một trò chơi đơn giản."
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có chút hi vọng.
Phó Ngôn cúi xuống, kéo một tấm khăn trải bàn từ dưới bục giảng, rồi ném cho nam sinh ngồi bàn đầu. "Đánh trống truyền hoa, đến ai thì người đó nhảy qua cửa sổ. Trò chơi đơn giản, nhưng lại mang đến trải nghiệm kép. Các em lời to rồi."
Cả lớp: "..."
Chê nhé, vận may này thầy giữ lại mà dùng đi, bọn em không cần đâu!
Không để học sinh có cơ hội phản bác, Phó Ngôn cầm cây thước, gõ lên bàn:
"Cộp!"
Nhưng ngay khi gõ một tiếng, anh đã dừng lại.
Nam sinh cầm khăn bàn ngồi đần thối ra, nhìn tấm khăn trong tay mình: "Hết… Hết... Hết rồi ạ?"
Phó Ngôn gật đầu, nhếch môi cười nhạt: "Nào, chúng ta chúc mừng cậu bạn học này nào."
“...”
Mọi người thật sự không thể "chúc mừng" nổi, vì với tình hình này, ai biết được người tiếp theo đáp đất sẽ là ai?