Npc Phim Kinh Dị Phát Điên Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 18: Map 2: quy tắc của tôi chính là quy tắc

Chương Trước Chương Tiếp

Phó Ngôn nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh lóe lên:

"Bingo. Điều kiện tử vong ở đây, chính là vi phạm các quy tắc ngầm áp đặt lên giáo viên."

Hà Thư Dương gật đầu, cuối cùng cũng nắm được ý của Phó Ngôn. Nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Phó Ngôn thở dài, tiếp tục giải thích: "Nhìn bục giảng này xem, ngoài bàn giáo viên, bảng đen và đồng hồ ra, không có gì khác. Thế nhưng, bức tường cuối lớp lại dán đầy những khẩu hiệu. Thông thường, học sinh ngồi học đều hướng mặt về phía bảng đen. Vậy những khẩu hiệu ở cuối lớp là để cho ai xem?"

Hà Thư Dương bừng tỉnh, mắt sáng rực lên như vừa phát hiện ra châu lục mới: "Là giáo viên! Những khẩu hiệu đó là để giáo viên nhìn thấy!"

Cậu không nén được phấn khích, nói lớn hơn: "Những khẩu hiệu này đều là để nhắc nhở giáo viên. Vậy nên điều kiện tử vong là: Nếu giáo viên không hoàn thành nhiệm vụ của mình, họ sẽ chết!"

Phó Ngôn: "..."

Phó Ngôn mỉm cười mỉa mai: "Cậu đúng là... thông minh một cách bất ngờ."

Hà Thư Dương trước giờ chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp, lần đầu tiên nhờ “trí tuệ” của mình mà đoán trúng điều kiện tử vong. Cậu phấn khích tiếp lời: "Vậy nên đầu trọc bị ăn thịt là vì hắn ta không thực hiện nhiệm vụ của một giáo viên. Hắn ta không kiểm soát được kỷ luật lớp học, đúng không?"

Phó Ngôn vỗ tay với vẻ mặt vô cảm: "Wow, đoán đúng luôn. Cậu giỏi quá."

Hà Thư Dương: "..." (○・`Д´・○)

Sao vẫn là giọng điệu chế nhạo tui như mọi khi vậy.

Trong lớp học, sau một hồi vang lên âm thanh nhai nuốt ghê rợn, đám học sinh giải tán. Sàn nhà trống trơn, chẳng còn thứ gì sót lại… ngay cả một cọng tóc của gã đầu trọc to lớn cũng không. Hắn ta bị ăn sống mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, thậm chí cả một vệt máu cũng không.

Những học sinh đã no nê thỏa mãn trở lại chỗ ngồi, tiếp tục cười đùa, nô nghịch như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, trong bọn chúng đều liếc về phía cửa ra vào, rõ ràng vẫn hiện lên sự chờ đợi đầy thèm thuồng, mong chờ “món ăn” tiếp theo sẽ bước vào.

"Nếu giáo viên đứng lớp mà gặp chuyện, những giáo viên còn lại sẽ phải tiếp tục dạy thay."

Câu nói của NPC lặp lại trong đầu mọi người.

Những người chơi khác gồm Trần Thăng, tên tóc vàng, và cặp đôi áo phản quang, đứng ngoài cửa lớp nhìn nhau. Không ai muốn trở thành người tiếp theo bước vào và nhận kết cục thảm khốc như đầu trọc.

Dù nghe thấy cuộc trò chuyện của Phó Ngôn và Hà Thư Dương, họ vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Đây là một trò chơi sinh tử, ngay cả mẹ ruột cũng khó mà tin được.

Trần Thăng liếc mắt ra hiệu cho tên tóc vàng. Sau đó, ánh mắt của cả hai dừng lại trên cô gái áo phản quang.

Tên tóc vàng hiểu ý ngay. Trần Thăng muốn gã làm như NPC, đẩy cô gái vào lớp học.

Dù cô gái rất xinh nhưng trong hoàn cảnh này, mạng sống của mình quan trọng hơn gái đẹp nhiều.

Tên tóc vàng lặng lẽ bước tới sau lưng cô gái. Khi gã đưa tay định đẩy cô ta vào lớp, một tiếng "Rầm!" vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Cửa sau của lớp học bị đá văng ra.

Phó Ngôn, tay đút túi quần, ung dung bước vào.

Hành động bất ngờ của Phó Ngôn khiến cả lớp học sững lại. Những học sinh bên trong quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh như thú săn mồi, dồn cả lên người anh.

Không gian trong lớp thoáng chốc trở nên im lặng, như bị đóng băng.

Bây giờ đã là 8 giờ 45 phút, còn nửa tiếng nữa mới hết tiết học đầu tiên.

Dưới ánh mắt đầy thù địch của lũ học sinh, Phó Ngôn thản nhiên bước lên bục giảng, như thể đang đi dạo.

Anh nhấc cây thước gỗ trên bàn, gõ nhẹ vào bảng đen, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền:

"Xin tự giới thiệu, tôi tên là Phó Ngôn, là giáo viên thể dục của các em. Phương châm giảng dạy của tôi là: 'Quy tắc của tôi chính là quy tắc’."

Câu nói của Phó Ngôn vừa dứt, cả lớp lặng đi trong giây lát, sau đó bùng lên những tràng cười chế giễu không kiêng nể.

Học sinh tiếp tục ném giấy, đùa nghịch, thậm chí cặp đôi trong lớp còn công khai ngồi tán tỉnh nhau, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của thầy giáo mới.

Phó Ngôn cũng không ngăn cản. Anh chỉ mỉm cười, từ từ bước xuống bục giảng, đến trước mặt một nam sinh tóc xanh lá đang lúi húi viết giấy để chuyền cho bạn ngồi sau.

Liếc qua tờ giấy, Phó Ngôn nhướng mày. Nội dung trên đó là:

[Tên mặt trắng này thật đáng ghét, tao muốn ăn hắn, hừ hừ!!!]

Cuối dòng còn thêm mấy cái đầu lâu vẽ nguệch ngoạc.

Phó Ngôn nhấc tờ giấy lên, vừa nhìn vừa bình luận:

"Đầu lâu vẽ khá đấy, nhưng cách dùng từ không chính xác lắm. Cũng khó trách, vì giáo viên Văn đã bị các em ăn mất rồi."

Dứt lời, anh cầm tờ giấy, dùng giọng đọc đầy cảm xúc, không bỏ sót cả những âm thanh biểu cảm cuối dòng.

Nam sinh tóc xanh dựng thẳng cổ, gân cổ cãi:

"Hừ! Thì sao nào? Muốn ăn thầy thì đã sao, đồ mặt trắng!"

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️