Npc Phim Kinh Dị Phát Điên Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 17: Map 2: tôi rút lại câu vừa rồi. cậu còn sống đến giờ đúng là do trời thương

Chương Trước Chương Tiếp

Tường lớp học được sơn màu trắng ngà.

Trên bảng đen là thời khóa biểu được viết bằng phấn. Phía trên bảng treo một chiếc đồng hồ, kim chỉ 8 giờ 40 phút.

Ở bức tường cuối lớp, hai dòng chữ đỏ lớn được treo:

"Giáo viên ưu tú sẽ có phương pháp giảng dạy của riêng mình."

"Uyên bác, kiên nhẫn, bao dung là phẩm chất cơ bản của một giáo viên."

Phó Ngôn chăm chú nhìn hai dòng chữ, vẻ mặt đầy suy nghĩ.

Thấy vậy, Hà Thư Dương tiến lại gần, hỏi nhỏ: "Hai dòng chữ này có vấn đề gì à?"

Phó Ngôn đáp, giọng chắc nịch: "Tôi nghĩ... Tôi biết điều kiện tử vong rồi."

Trên bục giảng, đầu trọc vẫn cúi đầu đọc giáo án. Giọng nói của hắn ta càng lúc càng nhỏ, trong khi lớp học càng lúc càng im lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cảm thấy bầu không khí bất thường, đầu trọc ngẩng lên. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta lạnh toát sống lưng:

Những học sinh vừa nãy còn ồn ào cười đùa giờ đây ngồi ngay ngắn, ánh mắt sáng lên vẻ phấn khích, giống như những con thú hoang đói khát vừa tìm thấy con mồi tươi.

Toàn thân đầu trọc bỗng dưng lạnh toát.

Không được, hắn ta không thể ở lại đây.

Quy tắc chó má gì chứ? Hắn ta không thèm quan tâm nữa. Hắn ta phải rời khỏi đây, ngay lập tức.

Thế là đầu trọc cắn răng, chạy thẳng về phía cửa.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc hắn ta gần đến nơi, những học sinh ngồi trong lớp đồng loạt đứng dậy, với một tốc độ cực kỳ quái dị, lao về phía hắn ta.

Hắn ta bị xô ngã xuống đất, cả người chìm trong vòng vây của những học sinh.

Cảnh tượng giống hệt như một bầy zombie vây quanh con mồi.

"Aaaaa—!"

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó hoàn toàn im bặt.

Mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp nơi, cùng với âm thanh nhai nuốt lạo xạo, như những con quái vật đang xé xác hắn ta.

Tất cả mọi người đều rùng mình, hình dung rõ ràng số phận bi thảm của đầu trọc.

Cô gái áo phản quang bịt miệng, run rẩy nép vào lòng bạn trai, toàn thân cứng đờ vì sợ hãi.

Ngay cả Trần Thăng và tên tóc vàng cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

Đầu trọc chết rồi, nhưng không ai biết hắn ta đã kích hoạt điều kiện tử vong nào.

Khán giả trong livestream của Phó Ngôn cũng bị đám học sinh đột nhiên phát cuồng dọa cho một phen hú hồn. Nhưng sau "sự kiện Phó Ngôn nạo não" đình đám trước đó, mức độ gây sốc như thế này chẳng còn khiến họ thấy khó chịu về mặt tâm lý.

Ngược lại, họ có vẻ quan tâm nhiều hơn đến điều kiện tử vong mà Phó Ngôn vừa đề cập.

[Cái quái gì vậy? Có ai từng xem qua phó bản này chưa, biết điều kiện tử vong trong phó bản này không?]

[Không rõ nữa, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, đây chắc là phó bản mới.]

[Trò chơi này càng ngày càng đáng sợ, phó bản được làm mới liên tục, chẳng khác nào muốn giết chết người chơi!]

[Lầu trên cẩn thận nhé, đừng để phó bản tiếp theo đưa bạn ra vùng hẻo lánh sung quân nha.]

Trong phó bản, Hà Thư Dương quay sang nhìn Phó Ngôn, vẻ mặt đầy bối rối: "Điều kiện tử vong là gì?"

Phó Ngôn nhướn mày, nhìn cậu như thể đang nhìn một “chấn bé đù”: "Cậu không thấy mấy câu khẩu hiệu trong trường này kỳ lạ à?"

Hà Thư Dương ngơ ngác: "Kỳ lạ chỗ nào? Tôi không thấy gì cả."

Phó Ngôn nhìn cậu một lúc, sau đó buông một câu: "Cậu còn sống đến giờ đúng là kỳ tích."

Hà Thư Dương gãi đầu, nhận ra mình bị chê cười. Nhưng cậu chẳng biết làm sao, từ trước đến giờ cậu toàn dựa vào sức mạnh cơ bắp chứ đâu phải đầu óc.

Phó Ngôn bắt đầu giảng giải, đếm từng ngón tay:

"Khẩu hiệu khắc bên ngoài tòa nhà là: 'Đức cao làm thầy, thân chính làm mẫu’. Trong văn phòng là: 'Yêu nghề, tận tụy, trách nhiệm đến cùng’.Trong lớp học thì là: 'Giáo viên ưu tú sẽ có phương pháp giảng dạy riêng', và 'Uyên bác, kiên nhẫn, bao dung là phẩm chất cơ bản của giáo viên’. Cậu không thấy có gì bất thường à?"

Hà Thư Dương gật đầu như thể vừa nhận ra điều gì: "Đúng là có gì đó hơi sai sai!"

Phó Ngôn khẽ mỉm cười, chờ đợi câu trả lời từ cậu.

Hà Thư Dương: "Anh bảo không biết chữ cơ mà?!"

Phó Ngôn: "..."

Anh hít sâu, giọng đầy châm chọc: "Tôi rút lại câu vừa rồi. Cậu còn sống đến giờ đúng là do trời thương."

Hà Thư Dương cười gượng, nhún vai: "Thế ngoài chuyện đó ra, tôi không thấy gì bất thường cả."

Phó Ngôn suýt nữa thì bật cười vì tức: "Hóa ra trực giác của cậu đều dùng để chống lại tôi?"

Anh chỉ vào những dòng khẩu hiệu trên tường, giải thích thêm: "Nhìn kỹ đi, những khẩu hiệu này đều là lời nhắc nhở dành cho giáo viên, nhằm kiểm soát hành vi của họ. Điều đó còn chấp nhận được trong văn phòng, nhưng tại sao trong lớp học, không dán những câu như: 'Học đi đôi với hành,' hay 'Không ngừng học hỏi để vươn xa,' mà lại toàn khẩu hiệu về trách nhiệm của giáo viên?"

Hà Thư Dương ngẩn người, bắt đầu nhận ra vấn đề.

"Ý anh là... giáo viên chính là đối tượng bị kiểm soát, và họ phải tuân theo các quy tắc được đặt ra, nếu không sẽ... chết?"

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️