NPC dùng thẻ nhân viên để mở thang máy.
Cả nhóm bước vào thang máy theo NPC. Cô ta bấm nút tầng 13.
Sau khi thang máy dừng lại, họ được dẫn vào văn phòng nằm ở phía cuối bên trái hành lang tầng 13.
Phòng làm việc nằm ở hướng đón ánh sáng mặt trời, ánh nắng tràn qua ô cửa kính, khiến không gian trở nên sáng sủa và thoáng đãng.
Trên bức tường sạch sẽ và gọn gàng là dòng chữ đỏ được viết ngay ngắn:
"Yêu nghề, tận tụy, trách nhiệm đến cùng."
Trong phòng, 7 chiếc bàn được sắp xếp một cách hợp lý, mỗi bàn đều có bảng tên và môn giảng dạy tương ứng với người chơi.
Phó Ngôn nhìn lướt qua, thấy:
Hà Thư Dương được phân nhiệm vụ dạy Toán học.
Các người chơi khác phụ trách các môn chính: Văn, Ngoại ngữ, Vật lý, Hóa học và Sinh học.
Còn anh... là Giáo dục Thể chất.
Tại sao chứ!
Khinh thường bằng tiểu học của anh à?
Phó Ngôn đi tới chiếc bàn ghi tên mình, nhấc tấm thẻ nhân viên lên. Trên thẻ có in ảnh chân dung, tên anh và môn học anh phụ trách.
NPC nữ nhìn cả nhóm, giọng nói đều đều không cảm xúc:
"Các giáo viên, hãy cầm thẻ nhân viên và giáo án của mình. Tôi sẽ dẫn các vị tới nhận lớp."
Lớp 12/4 nằm ở cuối hành lang phía bên phải tầng 13, cách văn phòng ở hai hướng ngược nhau.
NPC vừa dẫn đường vừa giới thiệu những quy tắc trong trường:
"Chúng tôi là một trường nội trú. Hiện tại chỉ có học sinh lớp 12/4 đang học tại đây. Học sinh sẽ học ban ngày, về phòng ký túc xá ngủ vào ban đêm. Đúng 10 giờ tối, trường sẽ tắt đèn và đóng cửa ký túc, học sinh không được phép ra ngoài. Giáo viên phải đi tuần tra sau giờ tắt đèn. Cấm sử dụng lửa trong khuôn viên trường vào ban đêm. Nếu không, hậu quả sẽ rất khủng khiếp."
Khi NPC nói hết, cả nhóm đã đứng trước cửa lớp 12/4.
"Tiết đầu tiên là Văn học, từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 15. Giáo viên phụ trách hãy chuẩn bị."
NPC chỉ vào bảng thời khóa biểu trên bảng đen, rồi nhắc nhở:
"Hãy nhớ, trường không cho phép giáo viên vắng mặt trong giờ dạy. Nếu giáo viên gặp chuyện, những người còn lại phải đứng lớp thay."
"Gặp chuyện không may? Chuyện gì sẽ xảy ra?" Cô gái mặc áo phản quang run rẩy hỏi, giọng đầy sợ hãi.
NPC quay lại, nhìn thẳng vào cô gái và mỉm cười. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện, cô ta nở nụ cười.
Nhưng thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, cả nhóm đều cảm thấy nụ cười đó tràn đầy ác ý.
"Đinh đinh đoong đoong... Đinh đinh... Đoong đoong."
Tiếng chuông vào lớp vang lên. NPC vẫn giữ nụ cười, đẩy mạnh tên đầu trọc vào trong lớp: "Chúc các giáo viên có buổi giảng dạy vui vẻ."
Nói xong, NPC quay lưng rời đi.
Tên đầu trọc phụ trách môn Văn, rõ ràng chưa sẵn sàng để giảng dạy. Đây là lần thứ ba hắn ta tham gia phó bản, nhưng vẫn chưa nắm rõ quy tắc. Bị đẩy ra làm kẻ tiên phong, hắn ta bối rối hoàn toàn không biết phải làm gì.
Đầu trọc là người của công hội Trần Thăng, và phó bản này do chính Trần Thăng dẫn dắt.
Hắn ta không biết làm gì hơn, đành quay sang cầu cứu: "Anh... anh Thăng..."
Trần Thăng lạnh lùng liếc nhìn, giọng đầy khinh miệt: "Dạy đi! Không biết đọc theo giáo án sao?"
Đầu trọc cao to, nhưng lại nhút nhát.Hắn ta đứng trên bục giảng, toàn thân run rẩy. Mất một lúc lâu, hắn ta mới mở giáo án ra, giọng nói như tiếng muỗi kêu:
"Chào... chào các em... Thầy... là... Tống Cường... Giáo viên... môn Văn..."
Tiếng ồn ào trong lớp hoàn toàn át đi giọng nói của hắn ta.
"Ngày hôm nay... chúng ta... học..."
Cuối cùng, hắn ta lật đến trang thứ hai của giáo án, run rẩy đọc: "Hôm nay chúng ta học bài Tần Viên Xuân: Trường Sa..."
Hắn ta cúi gằm mặt, chỉ dám chăm chú đọc giáo án, không dám ngẩng đầu lên nhìn lớp học.
Dù học sinh trong lớp trông có vẻ bình thường, giống như những học sinh cấp 3 thông thường, nhưng hắn ta luôn có cảm giác bị theo dõi.
Từng ánh mắt, từng hơi thở trong lớp đều như đổ dồn về phía hắn ta, lạnh lẽo và áp lực.
Những người chơi còn lại đứng ở cửa, tập trung quan sát diễn biến.
Riêng Phó Ngôn thì ung dung bước ra phía cửa sau, áp sát mặt vào ô kính để quan sát lớp học.
[Đinh! Điểm sợ hãi +5]
Ơ kè, chỉ là quan sát một chút mà cũng kiếm được điểm sợ hãi. Thật bất ngờ!
Phó Ngôn lập tức nhìn về phía người đã góp phần mang điểm sợ hãi cho anh.
Đó là một nam sinh với mái tóc đỏ chói kiểu "sát thủ đường phố." Cậu ta đang ngả ngớn, đầu xoay 180 độ để tán gẫu với cô bạn ngồi phía sau.
Khi nhận ra ánh mắt của Phó Ngôn, cậu ta lập tức ngồi thẳng lại, xoay đầu về vị trí bình thường. Dù ánh mắt đầy vẻ khó chịu, nhưng cơ thể cậu ta lại rất biết điều.
"Đúng là một học sinh yêu thích học tập." Phó Ngôn gật đầu, đánh giá cậu ta rất cao.
Sau đó, anh chuyển sự chú ý sang quan sát toàn bộ lớp học.