Lúc 6 giờ sáng, cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ kéo Phó Ngôn tỉnh giấc. Anh mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trước một tòa nhà dạy học cũ kỹ.
Trên bức tường ngoài của tòa nhà, tám chữ lớn được khắc: "Đức cao làm thầy, thân chính làm mẫu*."
(Đạo đức cao là thầy, chính trực là gương mẫu.)
Phó Ngôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều.
Anh mở bảng điều khiển của mình lên. Ngoại trừ cột "Kinh nghiệm chơi" có chút thay đổi, những thông tin khác vẫn giữ nguyên.
[Thông tin người chơi:
Tên người chơi: Phó Ngôn
Kinh nghiệm chơi: 1
Giá trị tinh thần: 0
Giá trị may mắn: 0.01
Giá trị sinh mệnh: 100
Thiên phú: Chưa xác định
Vũ khí: Không
Cấp độ tổng hợp: F
Mảnh vỡ: 0
Thông tin người chơi hiển thị công khai trên toàn bộ livestream.]
Thông tin công khai trên livestream đồng nghĩa với việc trong phó bản này, tất cả thông tin của anh sẽ bị treo trên màn hình livestream.
Phó Ngôn không để tâm lắm, nhưng anh hơi lo khán giả không chịu nổi cảnh chán phèo này.
Kéo xuống phần phó bản, anh bắt đầu kiểm tra thông tin:
[Thông tin phó bản:
Tên: Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Ở Trường Học
Chế độ: Đa người chơi
Cấp độ: Sơ cấp
Độ khó: ☆☆☆☆
Nhiệm vụ người chơi: Tiêu diệt quái vật
Thông tin phó bản công khai trên toàn bộ livestream.]
[Nhắc nhở thân thiện:
Phó bản này sẽ được phát sóng trực tiếp toàn bộ.
Để bảo vệ quyền riêng tư của người chơi, khi tham gia phó bản, người chơi sẽ không có các nhu cầu sinh lý thụ động.
Thông tin phó bản không nhiều, phần còn lại của cốt truyện phải được hoàn thiện trong quá trình chơi.]
Sau khi tắt bảng điều khiển, Phó Ngôn thấy các người chơi khác lần lượt xuất hiện.
Hà Thư Dương cũng đã online. Cậu tự động bước đến bên cạnh Phó Ngôn. Gương mặt nhợt nhạt, rõ ràng do mất máu quá nhiều.
Sau đó, một đôi nam nữ khác xuất hiện. Cả hai mặc áo khoác phản quang màu xanh lá, trông giống một cặp đôi.
Người đàn ông vừa vào game đã ôm chặt lấy người phụ nữ, vuốt ve không chút e dè, mặc kệ sự hiện diện của những người khác.
Người phụ nữ có vẻ ngoài rất đẹp, làn da trắng, dáng người cao ráo, đôi chân thon dài, và một nốt ruồi nhỏ duyên dáng trên sống mũi.
Cô ta đẩy người đàn ông ra, giọng đầy ngại ngùng: "Đừng... đừng làm vậy..."
Nhưng lời cô ta nói dường như càng kích thích hắn. Người đàn ông siết chặt cô vào lòng, liên tục sờ soạng.
Hà Thư Dương quay đầu đi, lẩm bẩm: "Đồ cặn bã!"
Phó Ngôn gật gù đồng tình: "Đúng là cầm thú!"
Hà Thư Dương: "..."
Anh nói người ta là cầm thú mà mắt vẫn dán vào làm gì chứ?!
Đúng lúc đó, ba người khác cũng đăng nhập vào phó bản.
Vừa nhìn thấy họ, Phó Ngôn nhận ra Hà Thư Dương khẽ run lên.
Nhưng đây không phải là sự run rẩy vì sợ hãi, mà là do phải kìm nén sự căm phẫn tột độ.
Quay sang nhìn, Phó Ngôn thấy ánh mắt Hà Thư Dương đỏ ngầu, căm hận nhìn chằm chằm vào ba người kia. Hai tay cậu nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.
Ba người kia cũng chú ý đến Hà Thư Dương.
Một tên tóc vàng, dáng vẻ lấc cấc, huýt sáo trêu chọc: "Ô hô! Đây chẳng phải anh vợ sao? Vẫn còn sống à? Cô em gái thế nào rồi? Có nhớ tụi này không? Ha ha ha! Chúng tôi nhớ cô ấy lắm đó!"
Tên tóc vàng vừa nói vừa khoác vai một tên đầu trọc bên cạnh, cười dâm đãng: "Tiểu Cường à, cậu gia nhập trễ nên không được hưởng thụ đâu. Cô em gái của thằng này nóng bỏng lắm, lúc chơi với cô ta thì đúng là sướng hết chỗ nói. Ha ha ha!"
"Dmmmmm! Tao phải giết mày!" Hà Thư Dương gầm lên.
Hà Thư Dương rút dao găm từ thắt lưng, lao như điên về phía tên tóc vàng nhưng bị Phó Ngôn giữ lại.
Phó Ngôn đặt tay lên vai cậu, ấn mạnh xuống, giọng nói trầm ổn: "Đừng manh động."
Hà Thư Dương siết chặt con dao trong tay, gân xanh nổi trên trán, ánh mắt đầy căm hận găm thẳng vào tên tóc vàng.
"Chưa vào phó bản, cậu dám giết tôi sao?" Tóc Vàng thấy Hà Thư Dương bị giữ lại, lập tức đắc ý, bước tới gần. Gã liếc Phó Ngôn từ trên xuống dưới, dùng ngón tay chọc vào vai anh: "Nhóc con, cũng biết điều đấy!"
Phó Ngôn mỉm cười, khuôn mặt hiện lên vẻ hiền lành vô hại.
Với dáng người mảnh khảnh, làn da trắng ngần và gương mặt tinh xảo, trông anh như một kẻ không có chút sát khí nào, giống hệt một "mỹ nam thư sinh" yếu đuối.
Tên tóc vàng là kẻ háo sắc, bất kể nam hay nữ. Nhìn vẻ ngoài ưa nhìn của Phó Ngôn, gã lập tức nảy sinh ý đồ xấu xa.
"Không tệ, cậu em này trông khá ngon lành đấy. Anh đây chưa từng thử qua người như cưng. Từ giờ theo anh đi, anh bảo đảm cưng sẽ sống tốt hơn… Á"
Bốp!
Lời gã còn chưa dứt, Phó Ngôn đã tung một cú đá thẳng vào hạ bộ hắn.
Tên tóc vàng hét lên thảm thiết, bay xa hơn mười mét, nằm co quắp trên đất, ôm lấy vùng bị đá mà gào thét: "Aaa—! Mẹ nó!"
Phó Ngôn thong thả bước tới, dùng chân đạp mạnh lên đầu gã, ấn vào bùn đất, rồi mỉm cười đầy châm biếm: "Sao? Thấy 'vui' không?"