"Anh là Phó Ngôn." Chàng trai trẻ cũng nhận ra anh, rõ ràng đã từng xem livestream của anh: "Đây là nhà anh? Anh chính là chủ nhân của tòa lâu đài đó?"
Sau vài giây, thanh niên hiểu ra vấn đề. Nhất định là em gái đã đưa cậu đến đây. Quay đầu nhìn cô em gái vẫn bất tỉnh, ánh mắt cậu ngập tràn lo lắng.
Phó Ngôn nhún vai: "Đều tại cậu quá nặng, làm cô cõng đến ngất xỉu rồi."
Chàng trai đau lòng vuốt nhẹ mái tóc rối bù của Hà Thư Nguyệt, thì thầm: "Là lỗi của anh, anh không chăm sóc được cho em."
"Thôi đừng diễn cảnh anh em tình cảm thắm thiết nữa. Thành thật khai báo, hai người là ai? Đêm hôm xông vào nhà tôi định làm gì?"
Thanh niên ngồi thẳng dậy, khẽ cúi người như để cảm ơn, rồi nói: "Tôi là Hà Thư Dương, đây là em gái tôi, Hà Thư Nguyệt. Chúng tôi chạy trốn khỏi màn sương đen và vô tình lạc vào đây. Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền anh. Chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không gây thêm rắc rối."
Nói xong, Hà Thư Dương loạng choạng đứng dậy, định cõng em gái rời đi.
Nhưng Phó Ngôn đã nhanh hơn. Anh lao đến, túm lấy cổ áo của Hà Thư Nguyệt, ném cô ngồi lại lên ghế phía sau: "Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đây là nhà cậu à?"
Hành động bất ngờ của Phó Ngôn khiến Hà Thư Dương không kịp phản ứng. Thấy em gái bị cướp khỏi tay mình, cậu tức giận hét lên:
"Trả em gái lại cho tôi!"
Hà Thư Dương rút dao găm từ thắt lưng ra rồi lao tới, nhắm vào điểm yếu của Phó Ngôn mà đâm.
Phó Ngôn dễ dàng tóm lấy cổ tay cậu, nở một nụ cười lạnh nhạt: "Những cô nàng da mịn thịt màng như thế này, đem hấp lên chấm với mắm tỏi giã thì ngon nhất."
Lời khiêu khích khiến Hà Thư Dương nổi điên, cả hai lao vào nhau với tốc độ kinh hồn. Trong chớp mắt, họ đã giao đấu vài chiêu.
Hà Thư Dương dù mạnh nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục, hoàn toàn không phải đối thủ của Phó Ngôn. Chẳng mấy chốc, cậu bị Phó Ngôn đoạt lấy dao găm và bóp chặt cổ.
Phó Ngôn nhấc bổng cậu lên, nhếch môi cười chế giễu: "Nhóc con, cũng cứng cỏi phết nhỉ."
Khuôn mặt Hà Thư Dương đỏ bừng, giọng khàn đặc: "Tha... tha cho em gái tôi... Tôi... để anh tùy ý xử lý..."
[Đinh! Người chơi không được giết người ngoài phó bản!]
[Đinh! Người chơi không được giết người ngoài phó bản!]
[Đinh! Người chơi không được giết người ngoài phó bản!]
Giọng nói kim loại liên tục vang lên trong đầu Phó Ngôn.
Được rồi, biết rồi.
Chỉ đùa một chút với cậu em này thôi, có cần nghiêm túc đến thế không?
Phó Ngôn thở dài, buông tay. Hà Thư Dương lập tức ngã nhào xuống đất, vừa ho khan vừa lấy lại hơi thở.
Phó Ngôn nhìn từ trên cao xuống, hỏi:
"Xuất hiện trong khu ổ chuột mà còn có thiên phú chiến đấu như vậy, cậu là một kẻ phản bội à?"
Hà Thư Dương ôm cổ, khó khăn thở dốc: "Khụ khụ... Không... liên quan... đến anh."
"Khuyên cậu nên trả lời thật thà." Phó Ngôn đứng sau ghế của Hà Thư Nguyệt, hai tay tựa lên lưng ghế, lạnh lùng nói: "Nếu không, tôi không chắc mình sẽ làm gì với cô này đâu."
"Đúng, tôi là kẻ phản bội! Nhưng đừng động vào em gái tôi!" Hà Thư Dương căm phẫn nhìn Phó Ngôn, nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn cậu đã giết Phó Ngôn cả trăm lần.
"Vậy cậu phạm phải điều cấm kỵ gì?"
Chỉ những người phạm vào điều tối kỵ của công hội, bị toàn bộ công hội hợp sức chống lại, mới trở thành kẻ phản bội.
Phó Ngôn cần biết rõ, rồi mới quyết định có giữ lại cậu hay không.
Hà Thư Dương đáp: "Giết người ngoài phó bản..."
Người chơi có thể giết trong phó bản, nhưng tuyệt đối không được ra tay ngoài phó bản: Đây là quy tắc thép của trò chơi.
"Ồ, không ngờ nhỉ, trông cậu có vẻ không phải dạng vừa đâu." Phó Ngôn bật cười, giọng pha chút thích thú.
"... Chưa thành công."
Phó Ngôn: "..."
Hóa ra là khoác lác!
"Cậu vào game này được bao lâu rồi?"
"Ba tháng trước."
Chờ thêm một lát, xác nhận rằng Hà Thư Dương không còn gì để "chém gió" nữa, Phó Ngôn hỏi tiếp: "Cậu có biết cách nào để trong thời gian ngắn vào phó bản liên tục không?"
Sự tồn tại của anh vốn là một lỗ hổng trong trò chơi, anh không biết mình sẽ bị kẹt ở đây bao lâu. Vì vậy, anh phải tận dụng tối đa thời gian để tham gia phó bản, kiếm điểm sợ hãi và tăng cường sức mạnh. Với tần suất mỗi tháng hai lần, điều đó thực sự quá ít.
Nghe vậy, Hà Thư Dương ngỡ ngàng nhìn anh: "Người khác còn muốn trốn tránh phó bản, anh lại cố tình nhảy vào đó? Một người mỗi tháng bị ép tham gia phó bản hai lần. Nếu muốn thêm, chỉ có hai cách: Thẻ ràng buộc hoặc thẻ thay thế."
"Sự khác biệt là gì?"
"Có ghi rõ trong phần mô tả. Anh tự đọc đi."
Hà Thư Dương nghĩ Phó Ngôn đang đùa cợt mình, hơi bực nhưng không dám thể hiện ra vì em gái vẫn nằm trong tay anh.
"..." Phó Ngôn im lặng, cuối cùng bình thản nói: "Tôi không biết đọc chữ."