Hà Thư Nguyệt nhìn màn sương đen đang áp sát, không còn nhiều thời gian nữa.
Cô ngậm đèn pin trong miệng, cõng anh trai trên lưng bằng một tay, tay còn lại nắm chặt con dao găm của anh trai, kịp thời lao ra khỏi căn lều trước khi màn sương đen nuốt chửng nơi đó.
Cô nhắm mắt lao về phía trước, chạy như điên. Lâu đài nằm ở trung tâm cộng đồng, hiện tại vẫn chưa bị màn sương đen bao phủ.
Hà Thư Nguyệt cõng anh trai, vừa chạy vừa thở hổn hển. Đằng sau, màn sương đen tựa như ngửi thấy mùi người sống, bất ngờ dậy sóng, điên cuồng lao về phía cô. Những cánh tay khô héo trong sương như muốn kéo cô vào màn đêm đen tối.
Đến trước cánh cổng lớn của lâu đài, Hà Thư Nguyệt dốc hết sức đập cửa: "Cứu với! Xin hãy mở cửa! Làm ơn!"
Bên ngoài, những dây hồng leo đỏ rực bao phủ toàn bộ bức tường lâu đài. Bên trong lâu đài, vẫn chỉ là một sự im lặng chết chóc.
Màn sương đen phía sau đã chạm vào gấu váy của Hà Thư Nguyệt. Nếu cứ tiếp tục, cô và anh trai chắc chắn sẽ bỏ mạng ở đây.
Ánh mắt cô lia nhanh khắp nơi, rồi quay sang chạy về phía bên phải. Nơi đó vẫn chưa bị sương đen bao trùm. Cô vừa chạy vừa lần theo bức tường, tìm kiếm lối vào khác.
Ánh sáng từ chiếc đèn pin trong miệng càng lúc càng yếu. Sau hai lần nhấp nháy, đèn pin hoàn toàn tắt ngấm.
Bóng tối phủ xuống, Hà Thư Nguyệt như rơi vào vực thẳm vô tận.
Cô nhổ chiếc đèn pin khỏi miệng, nghiến răng tiếp tục chạy.
Bất ngờ, dưới chân cô bé hụt hẫng, cả người ngã xuống một cái hố sâu.
Cơn đau chưa kịp tan, cô đã cố đứng dậy, cõng anh trai lên lưng, định leo ra khỏi hố. Trong lúc mò mẫm, tay cô chạm phải một bậc thang dẫn lên trên.
Nếu có cầu thang, chắc chắn sẽ có cửa.
Dựa vào bức tường lạnh ngắt, Hà Thư Nguyệt từ từ lần mò, cuối cùng tìm thấy một cánh cửa gỗ. Cô dồn hết sức đẩy cửa, và thật bất ngờ, cửa không hề khóa.
Cô kéo anh trai vào bên trong, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Màn sương đen như nhận ra cô sắp thoát khỏi nó, bèn trở nên cuộn trào dữ dội hơn. Nhiều cánh tay khô héo thò vào qua khe cửa, cào cấu cánh tay của Hà Thư Nguyệt.
Cô bị chúng tóm được nhưng điều kỳ lạ là da cô không bị mục nát như mọi thứ khác, mà thay vào đó lại phát ra ánh sáng mờ dịu.
Những bàn tay trong sương nhận ra chúng không thể làm tổn thương Hà Thư Nguyệt, liền đổi sang cách khác: Móng vuốt sắc nhọn đâm vào cánh tay cô.
Cơn đau nhói khiến cô hít mạnh một hơi, nước mắt ứa ra. Cô cắn răng, dồn sức ép mạnh vào cánh cửa.
"Rầm!"
Cánh cửa gỗ đóng sập lại, nhanh đến mức những cánh tay khô không kịp rút về. Chúng bị kẹp gãy lìa, rơi xuống đất.
Những bàn tay đứt lìa mất đi sự kết nối với màn sương đen, co giật vài lần rồi tan chảy thành một vũng nước đen hôi thối.
Hà Thư Nguyệt tựa lưng vào cánh cửa, kiệt sức ngồi bệt xuống đất, ôm lấy anh trai, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi:
"Anh ơi... em sợ quá..."
Đột nhiên, một tiếng "cạch" vang lên.
Trong bóng tối tĩnh mịch, âm thanh đó trở nên vô cùng rõ ràng, như có ai vừa mở cánh cửa phía bên kia căn phòng.
Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên, dần tiến vào trong phòng.
Căn phòng tối đen như mực, Hà Thư Nguyệt không thể nhìn thấy gì. Cô nín thở, siết chặt lấy anh trai, thu mình vào góc tường, cố gắng lắng nghe tiếng bước chân lúc gần lúc xa.
Cô thầm cầu nguyện: Xin đừng để họ phát hiện ra mình.
Không biết có phải ông trời nghe thấy lời cầu nguyện hay không, tiếng bước chân dần xa, cuối cùng biến mất.
Hà Thư Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một gương mặt xanh xao, trắng bệch, đầy ma mị, đang lơ lửng ngay trước mặt, đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng vào cô.
Hà Thư Nguyệt nghẹn thở, tim thắt lại. Trải qua giây phút sinh tử vừa rồi, cô không chịu nổi cú sốc này và lập tức ngất đi.
[Đinh! Điểm sợ hãi +1]
Phó Ngôn hạ chiếc đèn pin phát ra ánh sáng xanh lục trước mặt, dùng phần đuôi đèn chọc nhẹ vào má Hà Thư Nguyệt:
"Này, này! Không phải chứ, ngất thật à? Có cần phải sợ đến thế không? Rõ ràng tôi rất đẹp trai mà..."
Thấy Hà Thư Nguyệt thực sự bất tỉnh, Phó Ngôn cũng không thể để cô gái nhỏ người ta ngồi co ro cả đêm trong căn hầm tối lạnh giá như thế được. Làm vậy quá mất phong độ quý ông.
Anh bật đèn tường trong hầm rượu, sau đó từ phòng khách khiêng xuống một chiếc ghế mềm rộng rãi.
Phó Ngôn đặt chiếc ghế đối diện với cô, rồi xoay người ngồi xuống: "Như này sáng sủa hơn nhiều."
Bỗng một tiếng rên khẽ vang lên: "Ưm... khụ khụ..."
Chàng trai trong vòng tay của Hà Thư Nguyệt từ từ mở mắt.
Cậu cảnh giác nhìn quanh, khi nhìn thấy Phó Ngôn, cả người lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt đầy vẻ đề phòng. Nếu không phải cơ thể đang suy yếu, có lẽ cậu đã lao đến định vặn gãy cổ Phó Ngôn.
"Xông vào nhà người khác gây sự không phải thói quen tốt đâu." Phó Ngôn vắt chân chữ ngũ, ánh mắt đầy thú vị nhìn chàng trai trẻ.