[Đinh! Điểm sợ hãi +1.]
Phó Ngôn vừa kết thúc một ngày làm việc, trước mắt bỗng tối sầm, một âm thanh kim loại vang lên bên tai:
[Chào mừng đến với trò chơi kinh dị!]
Khi mở mắt, anh phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc giường đơn.
Ở cổ tay trái, không biết từ lúc nào xuất hiện một chiếc vòng tay bán trong suốt. Anh nhẹ nhàng chạm vào vòng tay, một bảng thuộc tính liền bật ra:
[Hướng dẫn dành cho người chơi:
Kính chào người chơi thân mến, xin chúc mừng bạn! Khi nhìn thấy giao diện này, bạn đã cách cái chết không còn xa nữa.
Đây là một trò chơi kinh dị thực tế ảo quy mô lớn, với phương châm của chúng tôi là: Không một ai có thể sống sót rời đi.
Chỉ khi thu thập đủ 81 mảnh ghép, bạn mới có thể sống sót trở về thế giới thực. Còn nếu chết trong phó bản, bạn cũng sẽ “ngủm” luôn ngoài đời thực.
Trò chơi sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Chúc bạn... xui xẻo nhoaaaa~]
“Trò chơi kinh dị à?” Phó Ngôn lẩm bẩm.
Anh từng nghe qua về trò chơi này. Ở thế giới của họ, trò này nổi tiếng vì… Chẳng ai thèm chơi.
Phó Ngôn vuốt màn hình, tiếp tục lướt qua, sau đó nhìn thấy thông tin cá nhân của mình:
[Thông tin người chơi:
Tên người chơi: Phó Ngôn
Kinh nghiệm trò chơi: 0
Tinh thần: 0
May mắn: 0.01
Sinh mệnh: 100
Thiên phú: Tiên tri
Vũ khí: Không
Cấp độ tổng hợp: F
Mảnh ghép: 0]
(Thông tin này chỉ người chơi có thể thấy.)
Phó Ngôn bật cười nhạt. Quả là vận may khiến người ta cảm động phát khóc.
Tiếp tục lướt xuống, anh thấy thông tin về phó bản:
[Thông tin phó bản:
Phó bản: Bạn Tin Ai?
Chế độ: Đơn lẻ
Cấp độ: Tân thủ
Độ khó: ☆☆☆☆☆
Nhiệm vụ phó bản: Giết kẻ nói dối (không phải con người).
Quy tắc phó bản: Không được giết kẻ không phải hung thủ.]
(Thông tin phó bản sẽ được hiển thị công khai trên livestream.)
[Lời nhắc ấm áp:
Toàn bộ phó bản sẽ được phát sóng trực tiếp. Để bảo vệ quyền riêng tư của người chơi, trong phó bản bạn sẽ không cần thực hiện các nhu cầu cơ bản (ăn, uống, vệ sinh).
Vui lòng tuân thủ quy định của phòng phát sóng, không thực hiện các hành vi “cấm trẻ em”. Nhưng nếu bạn làm, chúng tôi cũng không che mờ đâu!]
Phó Ngôn nhìn bảng trò chơi xong, tiện thể kiểm tra điểm sợ hãi của mình.
[Điểm sợ hãi: 139.]
Điểm sợ hãi của anh vẫn còn.
Phó Ngôn vốn là một NPC trong phim kinh dị. Công việc hàng ngày của anh là hóa thân thành các vai như lệ quỷ, cương thi, sát nhân máu lạnh, zomebie, quái vật, hoặc kiểu nhân vật "ngoài trắng trong đen" để kiếm điểm sợ hãi từ khán giả.
Điểm sợ hãi có thể dùng để tăng cường năng lực cá nhân.
Trong thế giới của anh, dị loại hoành hành khắp nơi, chỉ có những kẻ mạnh mới có thể bảo vệ bản thân.
Tuy nhiên, ở thế giới cao vị độ mà anh sống, trải qua nhiều lần thanh tẩy của dị loại, điểm sợ hãi của người dân thường đã tăng đến mức cao.
Nói trắng ra là họ… Chai lì với nỗi sợ.
Có khi cả tháng làm việc quần quật, bọn họ còn không kiếm nổi 10 điểm sợ hãi.
Vì vậy, đối với thế giới thấp vị độ này, nơi chỉ cần "a" một tiếng là có thể khiến người khác sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, họ vừa ngưỡng mộ, vừa xem thường.
Không hiểu cái trò chơi thấp vị độ này bị làm sao, lại vô tình kéo anh vào đây.
Nhưng điểm sợ hãi của anh vẫn còn nguyên, chứng tỏ điểm sợ hãi giữa hai thế giới là có thể tương thông.
Nói cách khác, anh có thể kiếm điểm sợ hãi từ thế giới thấp vị độ này để nâng cấp thỏa thích.
Vô tình lụm được bí kíp là đây chứ còn gì nữa!
Nếu trò chơi này đã nhiệt tình mời gọi, vậy thì anh cũng chẳng khách khí làm gì.
Phó Ngôn tắt bảng thuộc tính, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một căn phòng ngủ cũ kỹ, những tấm áp phích trên tường đã ngả vàng. Trên giường là chiếc chăn màu xanh đậm vo thành cục.
Bên trên tủ đầu giường là một khung ảnh gia đình bốn người.
Trong ảnh, một đôi vợ chồng trung niên cùng hai cậu con trai.
Cậu con trai nhỏ chừng 7-8 tuổi, má lúm đồng tiền hai bên khóe miệng.
Cậu con trai lớn khoảng 16-17, đôi mắt nâu nhạt, sống mũi cao, dáng vẻ giống hệt Phó Ngôn, kể cả bộ vest đang mặc cũng không khác.
Lẽ nào anh đóng vai con trai của ai à?
Phó Ngôn đặt khung ảnh xuống, cửa phòng đột nhiên kêu "két" một tiếng rồi mở ra.
Một cậu bé quàng khăn, mặc áo bông hoa, thò đầu qua khe cửa, rụt rè nhìn anh.
Phó Ngôn nhướng mày: "Vào đi."
Cậu bé nghiêng người lách qua khe cửa, e dè gọi một tiếng: "Anh."
Phó Ngôn: "Có chuyện gì?"