Chưởng quầy thấy Tiến Thành Vũ đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Cậu đứng chỗ đó làm gì? Mau chóng lấy vải trong kho hàng ra phơi đi! Ăn thì nhiều mà làm thì ít! Suốt ngày không sắp xếp việc cho cậu thì cậu không biết tìm việc mà làm à!”
Tiền Thành Vũ cười làm lành nói: “Tôi đi ngay. Chưởng quầy, hai người lúc nãy là ai? Mua nhiều vải dệt như thế, nhìn bề ngoài cũng không giống như nhà giàu.”
Sao một kẻ ốm yếu đủ bệnh lại thay đổi lớn như thế?
Chưởng quầy nghe xong lời này thì không kiên nhẫn bảo: “Cậu quản người ta là ai? Khách tới cửa thì cứ hầu hạ như thượng đế là được! Nhìn vẻ ngoài không giống nhà giàu sao? Loại vải mà người ta đang mặc trên người rất đắt! Hơn nữa đó là loại chuyên chế trong cung, đi ra ngoài tìm mua cũng không thể mua được! Hơn nữa trong nhà người ta sử nô gọi tì, không gọi là giàu sao?”
Chưởng quầy quen biết Ôn Noãn, mỗi lần đến mua vải dệt, quần áo không bao giờ cò kè, nhưng mà khi nàng dùng một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía mình, bỗng dưng bản thân ông ấy không thể nói ra giá cao, lần nào cũng tính rẻ cho nha đầu đó một chút
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây