Ông Ôn nhíu mày, Lượng nhi đọc sách giỏi, là hy vọng quang tông diệu tổ.
Chỉ là bắt nhà lão tứ dọn ra ngoài, dọn đi nơi nào? Bọn họ lại không có bạc.
Bạc của ông ấy thì đã bị Chu thị khóa kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không lấy ra.
Có biện pháp nào đẹp cả đôi đường hay không?
Chu thị thấy lão nhân không nói lời nào, lại khóc: “Ô ô, đáng thương Lượng nhi nhà ta là mầm Trạng Nguyên, hôm nay phải bị ngôi sao chổi này liên luỵ! Vương thị, bà không ném ngôi sao chổi này đi! Nếu Lượng nhi nhà tôi không thi đỗ Trạng Nguyên thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà“.
“Noãn nhi không phải ngôi sao chổi! Bà nói chuyện sạch sẽ một chút!” Cháu trai cháu gái bị đánh, Chu thị trái một câu ngôi sao chổi, phải một câu quỷ chết sớm, Vương thị cũng nổi giận!
Bà cũng muốn dọn đi, có ai muốn nhìn sắc mặt của Chu thị mà sống chứ!
Hơn nữa nếu như Ôn Lượng đi thi không trúng Trạng Nguyên rồi lại ăn vạ lên trên người Noãn nhi nhà bà thì phải làm sao bây giờ?
Hừ, Trạng Nguyên dễ đỗ như thế chắc?
Chỉ là dọn ra ngoài thì biết phải dọn đi đâu chứ? Bà lại không có bạc trong tay, không dọn đi thì tốt xấu gì cũng có gian phòng chất củi để ở.
Tuy rằng ở ngay bên cạnh chuồng heo, cả phòng đầy mùi hôi thối của phân heo.
Vương thị phát sầu trong lòng.
Ôn Noãn nằm ở trên giường, thật vất vả mới cảm thấy đầu đỡ choáng váng, cô hữu khí vô lực nói: “Dọn!”
Ngô thị thấy miệng Ôn Noãn giật giật, không nghe rõ nữ nhi nói cái gì, lập tức dựa người đến gần Ôn Noãn, ôn nhu nói: “Noãn nhi, con nói cái gì? Có phải muốn uống nước hay không?”
“Dọn, chúng ta dọn ra đi. Con không muốn chậm trễ việc lượng ca ca thi đỗ Trạng Nguyên.” Ôn Noãn dùng hết toàn lực nói.
Trước khi Chu thị và Vương thị cãi nhau thì Ôn Noãn cũng đã xuyên tới đây, nàng là bị mùi hôi thối của phân heo làm tỉnh lại.
Chỉ là vừa rồi vẫn luôn tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cho nên không mở đôi mắt ra được, hơn nữa nàng cũng muốn tiêu hóa sự thật là mình đã xuyên qua.
Nàng đã biết chính mình xuyên qua, thành một nông nữ bẩm sinh thiếu hụt, bệnh tật ốm yếu, người trong nhà vì chữa bệnh cho nàng mà bán phòng, bán ruộng, bán đất, lại bán mình, chỉ kém không có cửa nát nhà tan, cho nên người trong thôn đều lén gọi nàng là sao chổi, quỷ đòi nợ, quỷ chết sớm, ấm sắc thuốc.
Ôn Noãn từ trong ký ức của nguyên chủ mà phán đoán ra Ôn Lượng kia tuyệt đối không phải người có tài thi đỗ Trạng Nguyên! Nàng sẽ không gánh chịu cái tội danh này!
Hơn nữa Chu thị và người của đại phòng quá giỏi tính kế, có thể nhân cơ hội này dọn ra đi, thoát khỏi bọn họ, sau đó sống một cuộc sống tốt đẹp.
Sau khi Ngô thị nghe rõ thì đôi mắt đã ươn ướt, bà nhìn về phía Vương thị: “Nương, Noãn nhi nói là dọn đi!”
Lúc này một người nam nhân cao lớn xốc lên rèm cửa đi vào, trong tay ông cầm hai bao dược liệu được bọc lại bằng giấy dầu: “Vậy thì dọn!”
Ông đứng ở bên ngoài đã nghe thấy được, Noãn nhi muốn dọn, vậy thì dọn!
Ôn Noãn quay đầu nhìn qua, người nam nhân vừa bước vào có một vết sẹo khủng bố trên mặt, nhìn qua có điểm hung dữ, không xứng với khi chất nho nhã trên người ông ấy. Ôn Noãn từ trong ký ức của nguyên chủ, biết đây là cha của nguyên chủ, Ôn Gia Thụy.
Vương thị lập tức nói: “Được, dọn, Noãn nhi muốn dọn, chúng ta liền dọn ra ngoài!”