Ôn Noãn bị ôm chặt đến trợn trắng mắt, thân thể của nàng rất vô lực, còn chẳng có nổi sức lực để giãy giụa!
“Buông tay, bà sắp lặc chết Tam tỷ rồi!” Tiểu nam hài cái khó ló cái khôn, há mồm cắn vào cánh tay Chu thị.
Chu thị bị đau nên buông lỏng tay ra.
Nửa người trước của Ôn Noãn rơi xuống!
Ngô thị nhanh tay tiếp được nàng, sau đó, gắt gao ôm vào trong ngực.
Ôn Noãn cảm thấy một trận choáng váng, cả người vô lực.
Đây là cái thân thể làm từ đậu hủ sao? Cả người nhũn ra!
Vương thị sốt ruột nói: “Mau đặt Noãn nhi lên trên giường.”
Ngô thị nhanh chóng thả Ôn Noãn lại trên giường, che chở.
Chu thị bị cắn, tát một cái lên trên mặt tiểu nam hài: “Chó con! Dám cắn lão nương! Cháu của tiện nhân chính là tiện!”
Tiểu nam hài bị đánh đến té ngã trên mặt đất, hàm răng cũng bị rớt mất một cái, phần má cũng lập tức bị sưng lên, dấu vết năm cái dấu ngón tay hết sức rõ ràng.
“Người xấu!” Tiểu nữ hài thấy ca ca bị đánh, trực tiếp tiến lên dùng đầu đâm vào người Chu thị.
Chu thị bị đâm làm lảo đảo lui lại mấy bước, thiếu chút nữa té ngã.
“Tiểu tiện nhân!” Bà ta ổn định thân hình liền giơ tay lên muốn đánh người.
“Chu thị! Đồ tiện nhân này, tôi liều mạng với bà!” Vương thị thấy Chu thị dám đánh cháu trai của mình thì trực tiếp tiến lên, tóm lấy tay bà ta, giơ tay tát cho Chu thị một cái tát.
“Vương thị, cái đồ đàn bà đanh đá này!” Chu thị bị đánh đến thất thanh thét chói tai, duỗi tay muốn cào vào mặt Vương thị.
Vì thế chính thê và bình thê của ông Ôn lại thành công đánh nhau rồi.
Lại tới nữa! Ông Ôn cảm thấy một trận đau đầu.
“Dừng tay!” Ông Ôn vội tiến lên kéo Vương thị ra.
Chu thị thừa cơ cào vào mặt Vương thị, đem mặt Vương thị cào ra hoa, lúc bà ta lại định cào thêm một cái nữa thì ông Ôn đã hét lên giận giữ với Chu thị: “Đủ rồi, dừng tay!”
Còn thể thống gì!
Lúc này Chu thị mới thu tay lại, bà ta còn có chính sự phải làm nên không thèm so đo với tiện nhân này.
Chu thị ôm mặt, ngồi dưới đất khóc ròng nói: “Ô ô, tôi không sống nữa! Cả nhà tôi đều sẽ phải bị liên lụy đến cửa nát nhà tan! Ô ô, sao tôi lại xui xẻo như thế! Gả cho một người nam nhân, sinh con cho hắn, giúp hắn quang tông diệu tổ, hiện tại bị người ta bắt nạt, hắn không che chở thì thôi, lại còn muốn cho ngôi sao chổi kia hại chết cả nhà tôi! So với việc bị người ta hại chết thì thà tôi chết luôn đi cho rồi“.
Ông Ôn cảm thấy đau đầu: “Bà không thể nói chuyện bình thường được sao? Có việc gì thì có thể thương lượng!” Cái gì gọi là ông ấy không che chở cho bà ấy chứ?
Chu thị tức giận ngẩng đầu, đứng lên nói: “Sao lại nói tôi không nói chuyện bình thường? Ông bảo tôi nói chuyện bình thường, được, tôi nói! Lão nhân, hôm nay hoặc là vứt bỏ ngôi sao chổi này, hoặc là người của một phòng Vương thị phải dọn đi, nếu không thì tôi sẽ mang theo ba đứa con trai đi nhảy sông! Tôi tuyệt đối không thể làm cho ngôi sao chổi này tai họa một phòng nhà tôi“.
Cả nhà tiện nhân Vương thị yêu thương ngôi sao chổi kia như trân châu bảo bối, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý ném ngôi sao chổi này đi, cho nên mục đích cuối cùng của bà ta chính là đuổi hết cả phòng đê tiện nhà Vương thị đi!
Chỉ là chồng bà ta là một người mềm lòng, rõ ràng trước khi tới đây đã nói tốt rồi, thế mà sau khi nghe tiện nhân Vương thị này cầu xin thì lại thay đổi! Không buộc ông ấy thì không được!