Đương nhiên ông chủ cũng biết lời nói của Viên Lập không phải không có đạo lý.
Đúng thật sẽ có nguy cơ đó, cho nên ông ta mới không trực tiếp mài giũa vật trang trí này thêm lần nữa, nếu không chẳng sợ dù chỉ làm ra được mấy miếng ngọc bội cũng có thể kiếm được một ít bạc!
“Năm mươi lượng quá thấp! Những chỗ khác cũng coi như là ngọc tốt! Tiểu công tử chúng ta lùi một bước được không? Tôi lỗ vốn thật! Tám mươi lượng! Nếu năm mươi lượng thì tôi quá lỗ!”
Viên Lập: “Ông chủ ông chẳng phúc hậu gì, ông lỗ vốn thì liên quan gì đến chúng tôi? Chúng tôi mua, ông kiếm lời! Chúng tôi tốn tiền! Vốn dĩ chẳng bán ra được! Người có gia cảnh bình thường chắc chắn không nỡ chi tiền ra mua, mấy người nhà giàu cũng sẽ không mua! Tiểu công tử đừng mua nữa, nếu mà mua chắc chúng ta tốn tám mươi lượng!”
Ôn Noãn nghe xong nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu: “Cũng đúng, vậy đừng mua nữa!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây