Ngoài phòng, Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở đình hóng gió cách đó không xa, bên cạnh hắn còn có một người nam tử mặc hắc y đang đứng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nạp Lan Cẩn Niên nhìn qua, hắn vẫy tay với Ôn Noãn: “Lại đây.”
Ôn Noãn đi đến, dạo qua một vòng, giống như đứa bé đang chờ thưởng, vẻ mặt chờ đợi nói: “Thế nào? Có thể nhìn ra là dịch dung không?”
Nạp Lan Cẩn Niên thấy cử chỉ của nàng hơi giống như đứa trẻ thì bật cười, nhưng mà nếu bỏ vẻ cơ trí vượt quá tuổi của nàng sang một bên thì nàng đúng thật cũng coi như là một đứa trẻ không lớn không nhỏ.
Hắn nghiêm túc đánh giá một chút bộ dáng nàng, hơi hơi mỉm cười: “Không tồi. Viên Lập, ngươi đưa tiểu công tử đi khắp nơi một chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây